Tiểu Kiều Thê
Chương 31 : Xuất hiện tình địch!
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Tài thúc nghe vậy cũng ngạc nhiên, “Đây…cháo này là Lý sư phó làm thưa Vương gia….”
Đồ ăn mà Vương gia dùng đều do Lý sư phó làm, trước giờ không nói khó ăn, hôm nay là có việc gì vậy?
Tài thúc cũng biết, tối qua có đại sự, lại thấy Vương gia đen mặt không nói gì, nơm nớp lo sợ, “Nếu không…nô tài làm Lý sư phó nấu một phần khác?”
Lương Chinh trầm mặt, không nói gì, lại cầm màn thầu lên cắn một ngụm.
Chỉ một ngụm, sắc mặt lại càng khó coi, “Màn thầu sao lại cứng như vậy, đây là cho người ăn sao?”
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười nhạo truyền tới, “Ngươi là quen đồ ăn của tẩu tử nấu, người khác làm, tự nhiên là khó nuốt a.”
Lương Tẫn chưa thấy người đã thấy tiếng, vừa bước vào cửa, bản mặt treo một nụ cười thật thiếu ăn đòn!
Lương Chinh liếc hắn một cái lạnh lẽo, sắc mặt vẫn như cũ khó coi.
Lương Tẫn cà phất cà phơ, tự mình ngồi xuống cạnh Lương Chinh, cầm một cái bánh màn thầu khác, căn một ngụm, “Ngô, hương vị thật không tồi.”
Lương Chinh cười lạnh, “Ngươi thích ăn như vậy, ăn hết đi!”
Lương Tẫn ngước mắt nhìn, hừ, hù dọa được ai chứ!
hắn buông bánh màn thầu, cười hì hì hai tiếng, quay sang phía Lương Chinh, “Nhị ca, ta vừa hỏi Triệu thị vệ thủ cửa thành, từ tối qua cho tới bây giờ, cũng không có một nhóm ba người nào rời khỏi thành cả.”
Lương Chinh nge vậy, đôi mắt sáng một chút, giây lát lướt qua, quay sang nhìn Lương Tẫn, sắc mặt không đổi, “Cho nên?”
Lương Tẫn vỗ vỗ vai Lương Chinh, “Được rồi, tin tức đệ đã truyền cho ca, ngươi còn không chịu mang người trở lại, liền bỏ qua a, nhị tẩu của ta là nữ nhân tốt, chưa biết chừng, ngày mai cũng đã bị nhân gia nhanh chân tới trước a.”
Lương Chinh: “……………”
……………….
Sáng sớm, trong viện nhỏ của Trương gia đã có hương thơm từng đợt truyền ra.
Trương đại nương là tỉnh lại do ngửi được mùi thơm của đồ ăn, bà khoác quần áo chạy ra khỏi phòng, liền thấy hương thơm truyền từ nhà bếp tới.
đi tới cửa bếp liền thấy Tống Lăng đang đứng trước bệ bếp làm bữa sáng.
“A Lăng, ngươi đang nấu món gì nha? Thơm quá a.” Trương đại nương lại gần hơn, liếc mắt liền thấy rau xanh được cắt thành đoạn nhỏ cùng cơm, đang được nàng đảo đều trong nồi.
“Được rồi, đều đi ăn cơm, buổi chiều nghỉ ngơi, không thao luyện.” Lương Chinh cao giọng, tuyên bố mệnh lệnh.
Đám lính vừa nghe thấy buổi chiều được nghỉ, cả đám như từ trong địa ngục sống lại, hô to, “Vương gia anh minh! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế a!”
Lương Chinh: “……”
Chạy cả buổi sáng, ai nấy đều mệt mỏi, vậy mà vừa được nghỉ, toàn bộ chạy nhanh hơn thỏ, chỉ trong chốc lát toàn bộ giáo trường liền trống rỗng.
Lương Chinh cũng mệt mỏi, đứng lên từ ghế, xoay người liền đi xuống, chuẩn bị hồi doanh trướng nghỉ ngơi.
Lương Tẫn đuổi theo, “Nhị ca, không ăn cơm sao?”
Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, “không đói bụng.”
Lương Tẫn: “………..Ngươi buổi sáng cũng không ăn như vậy a.”
Lương Chinh bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Lương Tẫn: “Nhớ nhị tẩu đến ăn không vô?”
Lương Chinh nghe vậy, tức khắc nhíu mày, “nói bậy gì đó, một kẻ luôn miệng nói dối, bổn vương sẽ nhớ nàng?”
Lương Tẫn sặc nước miếng, nghĩ thầm, không nhớ, nhưng ai đó lại có bộ dáng thơ thẩn, dường như linh hồn nhỏ bé đều bị câu đi.
Lương Chinh mặt tối sầm, nổi giận đùng đùng trở lại doanh trướng.
Cũng không biết đang sinh khí Tống Lăng hay lại tự giận chính mình.
Lương Tẫn chạy theo sau, nhịn không được lại nhiều hơn một câu, “Nhị ca, ngươi thật sự không đi tìm nhị tẩu sao?”
Lương Chinh vừa ngồi xuống ghế, liền lấy binh thư ra xem, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Lương Tẫn đợi mãi không thấy nhị ca hắn đáp lời, thở dài một hơi, chạy ra ngoài.
Lục Phù chờ bên ngoài, “Thế nào rồi? Vương gia nói sao?”
Lương Tẫn lắc đầu, một tay đặt lên vai nàng, “Bỏ đi, nhị ca không đi, chúng ta tự đi.”