Tiểu Kiều Thê

Chương 33 : Hữu duyên...

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: 1900



Lương Tẫn vừa rời khỏi, Lương Chinh liền ném lại mấy câu vừa nghe được ra khỏi đầu, muốn tiếp tục xử lý công vụ cho xong.



Chỉ là không như mong muốn. Nghĩ tới Tống Lăng đang bên một nam nhân khác, trong lòng hắn liền đau, nặng nề như bị thứ gì đó đè lên, khó chịu không nói ra lời.



Lần thứ ba cầm bút lên, lại vẫn không viết được cái gì, bực bội ném bút sang một bên, đứng dậy từ ghế, nhanh chóng khoác áo ngoài vào, bước nhanh đi ra ngoài.



Tài thúc thấy Lương Chinh đi ra, vội tiến lại gần, "Vương gia, về Ly viện sao?"



Lương Chinh trầm mặt, "Chuẩn bị ngựa cho ta! Lập tức!"



hắn muốn đến xem, là kẻ nào không muốn sống, liền Vương phi của Lương Chinh hắn cũng dám mơ ước!



một đường người ngựa chạy tới ngõ nhỏ Đường Hoa thành Nam, trong đầu quanh quẩn câu nói của Lương Tẫn, nghĩ tới nàng đang bên cạnh nam nhân khác, vừa nóng lòng, vừa bực bội, nghẹn tới cả người bức bối.



Đen mặt, hừ mạnh một tiếng, vung roi càng mạnh.



Lúc này, Tống Lăng và Tử Diên đang cùng nhau thêu một chiếc khăn tay trong phòng.



Trương Thạch chuẩn bị vào núi, ra tới cửa rồi, nghĩ thế nào, liền quay lại phòng Tống Lăng, gõ gõ cửa. Phòng không đóng, Tống Lăng ngẩng đầu, liền thấy Trương Thạch, vội chào, "Trương đại ca."



Trương Thạch vừa thấy Tông Lăng, liền cười rất tươi, đi vào, "A Lăng, ta đi vào núi, khoảng giữa trưa ngày mai sẽ trở lại, ngươi cứ an tâm ở nhà, thời tiết lạnh, không cần ra cửa, cẩn thận cảm lạnh nhé."



"Trương đại ca, ta xem a, trong mắt ngươi chỉ có A Lăng thôi, ta và đại nương đều là không khí a." Biểu hiện của Trương Thạch, chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra tâm tư của hắn, Tử Diên ngồi bên cạnh cười hì hì nói giỡn.



Trương đại nương cũng cười rộ lên, tâm tư nhi tử ra sao, nàng đều rõ ràng, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu quan sát biểu tình của Tống Lăng.



Tống Lăng bị trêu ghẹo, mặt đỏ bừng, rũ đầu, nửa tiếng không đáp lời.



Bàn tay ở dưới bàn liền véo Tử Diên, ý bảo nàng không cần nói bậy.



Tử Diên cười tủm tỉm, không nói gì nữa.



Trương Thạch có chút ngượng ngùng, hắn cười pha trò, "Tử Diên cô nương cũng an tâm ở đây, ta lên núi, kiếm chút món ăn thôn quê sẽ trở về, ngày mai chúng ta lại có thêm đồ ăn."



nói xong, lại nhìn mẫu thân mình, "Nương, ta đi đây."



Trương đại nương cười cười gật đầu, "Rồi, đi đi."



"A Lăng, ta đi đây." Trương Thạch thấy nàng vẫn luôn rũ đầu, không nhìn hắn, liền nhịn không được hô một câu.
Hai người đứng không biết bao lâu, cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng, xoay người liên ngựa, vung roi lên, tuấn mã hí vang, nháy mắt đã cách xa mấy mét.



Trong chớp mắt, nàng hồi phục tinh thần, người kia, cũng đã biến mất trong bóng đêm.



Lương Chinh biến mất, dường như, hắn chưa từng xuất hiện.



Tống Lăng ngơ ngác, đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng rời đi của hắn, ngây ngốc!



Trong nháy mắt, nàng còn cho là hắn tới bắt nàng. hắn từng nói vậy cơ mà?



Bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhìn người, chân như bị đóng đinh, không có cách nào rời đi một bước.



Nàng cũng không nghĩ ra, hắn đi rồi, hắn không bắt nàng trở lại, cũng không trừng phạt nàng, thậm chí, một lời cũng không nói cùng nàng.



Tống Lăng không hiểu suy nghĩ của hắn, rốt cuộc theo ngõ nhỏ về nhà.



Chuẩn bị gõ cửa, liền thấy Tống Khê đứng trong cửa, biểu tình khẩn trương, vừa thấy nàng, liền nắm chặt tay nàng, "Tỷ! Sao lại ra ngoài lâu như vậy? Làm ta sợ muốn chết!"



Tống Khê thấy tỷ tỷ đi ra ngoài mãi không trở về, sợ có điều bất trắc, liền muốn ra ngoài tìm, may mà nàng về tới rồi.



Tống Lăng cười, "không có việc gì, đừng lo lắng."



Trước khi đi ngủ, Tống Lăng nói với Tử Diên đã gặp phải Lương Chinh.



Tử Diên nghe vậy, sợ tới mức đột nhiên đứng dậy từ trên giường, mở to hai mắt, "hắn có làm gì ngươi không?"



Tống Lăng lắc đầu, "hắn không nói gì cả, liền nhìn chằm chằm ta trong chốc lát rồi đi."



"A?"



Đêm khuya an tĩnh, Tống Lăng nằm trên giường, trong đầu đều là hình bóng hắn.



Bộ dáng anh tuấn, đôi khi cười xấu xa nhìn nàng, nhớ tới bờ ngực rộng rãi ấm áp, nhớ tới hắn ngủ bên cạnh nàng, hô hấp trầm ổn, hương vị đàn hương dễ người trên người của hắn....



Nàng nhớ tới, khi ở trong cung, hắn gắp đồ ăn cho nàng.



- ---------------



Trương Thạch hữu duyên, có lẽ sẽ là một nam chính trong câu chuyện của chàng......