Tiểu Kiều Thê

Chương 36 : Tỏ tình

Ngày đăng: 20:33 26/05/20


Editor: 1900



Thủ vệ canh cửa vừa thấy, lập tức hành lễ, “Vương gia, Vương phi!”



Tài thúc vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sau giây phút sửng sốt, lập tức xoay người chạy ra đón người.



Ngoài cửa, Lương Chinh xoay người xuống trước, rồi đưa tay ôm Tống Lăng xuống theo.



Thân thể Tống Lăng treo trên người hắn, theo bản năng liền ôm cổ Lương Chinh.



Tài thúc tươi cười vui mừng, “Vương phi nương nương, ngài đã trở lại.”



Mấy ngày Tống Lăng không ở đây, mặt Vương gia đen tựa đít nồi, hạ nhân hơi vô ý sai phạm chút, cũng bị mắng một trận tơi bời, nguyên cả đám sợ tới mức nhìn thấy người liền chạy trốn, hận không thể tàng hình.



Vương gia nhà mình tính tình ít cười nói, từ khi Vương phi gả vào cửa, ngẫu nhiên còn thấy Vương gia cười một cái cũng khiến không khí trong phủ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ ngày Vương phi rời phủ, bộ mặt của Vương gia lúc nào cũng âm u, bọn hạ nhân không rõ việc gì xảy ra, chỉ mong nghóng Vương phi mau mau về phủ.



Trong nhất thời, người trong phủ đều dồn hết cổng chính, một đám vẻ mặt tươi cười sung sướng.



Tống Lăng thấy mọi người đều nhìn nàng, nhất thời thẹn thùng, đỏ mặt, muốn chạy ra từ trong ngực Lương Chinh



Lương Chinh nơi nào chịu thả người, ngược lại ôm càng chặt, nhìn nàng chằm chằm, “Động cái gì?”



Gương mặt Tống Lăng nóng bỏng, thanh âm nho nhỏ, “Ngươi thả ta xuống đi, ta tự đi được.”



Lương Chinh liếc người trong ngực, không nói lý, ôm nàng một đường hồi chính viện.



Hạ nhân sôi nổi quỳ xuống, cao hứng hô to, “Cung nghênh Vương phi nương nương hồi phủ.”



Thanh âm chỉnh chỉnh tề tề, vang lên ở bên tai.



Tống Lăng nghe thập phần sợ hãi.



không nhịn được, liền ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc nhìn Lương Chinh.



Lương Chinh cảm giác được tầm nhìn của nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Nhìn cái gì?”



Tống Lăng nhấp nhấp môi, suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, vì sao ngươi muốn mang ta về?”



Lương Chinh ôm người hồi Ly viện, mắt nhìn thẳng phía trước, “Ngươi là Vương phi của bổn vương, không trở về, muốn đi đâu?”
Tống Lăng: “Ngươi hôn ta.”



Lương Chinh: “……”



Tống Lăng nhìn Lương Chinh, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng hỏi, “Vương gia, ngươi…ngươi thích ta sao?”



một câu này, dường như tích góp tất cả dũng khí trong cuộc đời nàng, mặt đỏ, tim đập thật mau.



Nàng cảm thấy, có lẽ là hắn thích nàng, nếu không, sẽ không đuổi theo nàng, còn mang nàng trở lại, còn… còn thân nàng, hôn nàng như vậy…



Nếu lúc này, nàng còn nghĩ hắn muốn giết nàng, vậy thì nàng cũng quá ngốc rồi.



Lương Chinh trước giờ chưa từng thích ai, việc nam nữ, đây là lần đầu trong đời hắn.



Tống Lăng hỏi hắn, có phải hắn thích nàng không, hắn cũng có chút ngượng ngùng, bên tai đỏ lên, trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ nhàng, ‘ân’ một tiếng, đôi mắt xấu hổ nhìn đi chỗ khác.



đã ai thấy vẻ thẹn thùng này của Lương Chinh bao giờ? Tống Lăng nhịn không được mỉm cười, ghé sát đầu lại gần, cười tủm tỉm, “Vương gia, lỗ tai ngươi thật hồng a, ngươi thẹn thùng à?”



Lương Chinh sửng sốt, cảm giác thật mất mặt, không nhịn được mà trừng nàng một cái.



Nữ nhân này! Cần thiết nói toạc ra như vậy sao?



Tống Lăng thấy hắn trừng, cười càng thêm vui vẻ, khóe miệng cong cong, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.



“không cho cười!” Lương Chinh càng nói, Tống Lăng càng cười vui vẻ.



Nàng còn cười nhạo hắn, cũng thật to gan mà!



Nếu ngày thường, Lương Chinh hung dữ như vậy, tất nhiên Tống Lăng sợ hắn, nhưng lúc này, khi rõ tình cảm của hai người, nàng một chút cũng không sợ hắn, đôi mắt cười vui vẻ cong cong, lấp lánh xinh đẹp.



Nàng cảm thấy vui vẻ cả đời cũng không bằng ngày hôm nay, Lương Chinh thích nàng, Lương Chinh thế nhưng thích nàng….



Trong lòng ngọt ngào như được rót mật, vui sướng như đóa hoa muốn nở.



Lương Chinh thấy nàng cười ngây ngô, cũng không nhịn được bật cười theo, xoa xoa đầu nàng, “Cao hứng vậy sao?”



Tống Lăng ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo ngón tay hắn, “Chúng ta có thể cùng nhau sao?”