Tiểu Kiều Thê

Chương 37 : Nụ hôn đầu

Ngày đăng: 20:33 26/05/20


Editor: 1900



Lương Chinh: “Vậy cũng hỏi? Vậy sao ta phải mang ngươi trở về?”



Tống Lăng cười vui vẻ, lại hỏi, “Vậy…vậy nếu Hoàng Thượng biết thì làm sao bây giờ?”



Lương Chinh lạnh nhạt đáp, “Biết cũng không sao cả, trước giờ phụ hoàng vẫn kiêng kị ta, vì thế mới bắt ta cưới thiên kim của một tri phủ không quyền không thế, bây giờ trời xui đất khiến, nàng càng không có bối cảnh nào, hắn càng cao hứng đi.”



“Nhưng là, giả mạo Vương phi chính là tội khi quân a?” Tống Lăng vẫn sợ hãi hỏi.



Lương Chinh sờ sờ đầu nàng, an ủi, “Yên tâm đi, có ta ở đây, không lẽ không bảo vệ được ngươi sao?”



Ngữ khí mười phần kiên định, một câu nói đơn giản, vào trong tai Tống Lăng, chính là một viên thuốc an thần, lo lắng trong lòng bỗng nhiên được xóa tan….



Bí mật luôn cất giấu trong lòng, vẫn luôn thấp thỏm lo sợ, hiện tại có Lương Chinh, hắn nói, sẽ che chở nàng.



“Cảm ơn ngươi, Vương gia.” Tống Lăng cười tủm tỉm, vui sướng nhìn Lương Chinh.



Lương Chinh rũ mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Ngươi thì sao?”



Tống Lăng chớp mắt nghi hoặc, “Ta thì làm sao?”



“Ngươi thích ta sao?” Lương Chinh hỏi xong, lại có chút ngượng ngùng dời tầm mắt.



một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, tung hoành sa trường nhiều năm như hắn, khi thích một nữ nhân, cũng sẽ khẩn trương như một tiểu tử hơn mười tuổi.



Tống Lăng cũng thẹn thùng, cúi đầu, nhỏ giọng đáp, “Hảo…Giống như có một chút….”



Lương Chinh sửng sốt, đầu quay phắt lại, nhìn Tống Lăng chằm chằm, không thể tin, “một chút?!”



Ngữ khí quả thực không được tốt cho lắm, ân, hẳn là muốn phẫn nộ rồi…



Tống Lăng ngẩng đầu, thấy mặt Lương Chinh đều muốn đen, liền vươn ngón út, tay kia di ngón tay hết đầu ngón út, “một chút, lại nhiều hơn một chút.”



Lương Chinh: “…..Ngươi cố ý chọc giận ta?”



Tống Lăng nhìn bộ dạng muốn giận lại không dám của hắn, rốt cuộc không nhịn được bật cười, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lương Chinh, ngửa đầu nhìn hắn, “Ta cảm thấy như nằm mơ vậy.”



Ánh mắt Lương Chinh sâu thẳm, “Làm sao lại nằm mơ?”



Vẻ mặt Tống Lăng hoang mang, “Sao ngươi có thể thích ta?”



Lương Chinh nghe vậy, cười nhạo, “Làm sao mà ta biết.”



Tống Lăng: “……..”



Lương Chinh: “Hẳn là trúng tà.”



Tống Lăng còn tưởng Lương Chinh sẽ nói một ít ưu điểm của mình, kết quả nói một câu phũ phàng như vậy, không khỏi có chút tức giận, ném tay hắn xuống, xoay ngươi, nhìn chằm chằm hoa viên phía kia.
Tống Lăng thấy vậy, vội chạy tới trước mặt đệ đệ, nhẹ nhàng kéo hắn, “A Khê, kêu tỷ phu.”



Tống Khê kinh ngạc, nhìn Lương Chinh, ánh mắt khẽ biến, lại nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ của mình.



Tống Lăng biết đệ đệ có nhiều điều nghi vấn, liền nói với Lương Chinh: “Vương gia, ngươi còn phải tới quân doanh?”



Lương Chinh vốn dĩ từ quân doanh về, hắn còn muốn ở bên Tống Lăng nhiều hơn, nhưng giờ phút này, tựa hồ hai người có chuyện cần nói, liền để lại không gian cho nàng, “Phải về.”



Dứt lời, liền phân phó Tài thúc, “Gọi người chuẩn bị một bàn đồ ăn, buổi tối đón gió thiếu gia A Khê.”



Tài thúc vội đáp, “Vâng, Vương gia!”



Tống Lăng nghe vậy, ngẩng đầu cảm kích nhìn Lương Chinh.



hắn quan tâm A Khê, tự nhiên là vì mình.



Ánh mắt Lương Chinh sâu thẳm nhìn nàng, đi lại gần, cúi đầu, dùng âm thanh đủ cho hai người nghe được, thấp giọng, “Buổi tối, chờ ta.”



Hô hấp ấm áp lọt vào tai nàng, mặt mày đỏ rực, thẹn thùng gật đầu.



Lương Chinh ghé mắt nhìn nàng, khuôn mặt hồng hồng xinh xắn, môi dưới không khỏi cong lên, lặng lẽ nắm tay nàng một chút, rồi bước ra ngoài.



Hai người nhỏ giọng, động tác niết tay lại dừng trong mắt Tống Khê, đợi người đi rồi, rốt cuộc Tống Khê không nhịn được, “Tỷ, rốt cuộc, chuyện này là sao?”



…………



Lương Chinh trờ lại quân doanh, toàn quân đã dùng xong bữa trưa, đang nằm ỳ trên mặt đất nghỉ ngơi.



Cường độ thao luyện đặc biệt hai ngày này, làm mọi người đều mệt mỏi ăn không tiêu, cũng chỉ có thời điểm Lương Chinh không có mặt mới dám nghỉ ngơi như này.



Hai tay Lương Chinh chắp sau lưng, nhìn cái cảnh xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất kia, không hé răng.



Lại không biết ai thấy người, sợ tới hô to, “Vương gia!”



một tiếng kêu này, làm linh hồn nhỏ bé của mọi người muốn bay mất, cả đám lấy tốc độ cực nhanh mà đứng dậy, dù sao cũng là thủ hạ tinh nhuệ của Lương Chinh, tự nhiên cũng có bản lĩnh, chỉ chốc lát, liền quy quy củ củ, có hàng có lối ngẩng đầu ưỡn ngực.



Lương Chinh đi qua, nhìn bọn hắn chằm chằm.



Cả đám lính cợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, hô hấp cũng sắp loạn, lại không dám hé răng.



Hai ngày nay tâm tình Vương gia không tốt, cố tình, còn trông thấy cái cảnh lười biếng này của bọn hắn, trong đầu cả đám chỉ còn một suy nghĩ: Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi!



Mọi người đều kêu thảm trong lòng, âm thanh Lương Chinh đột nhiên vang lên, “Rất mệt sao?”



“không mệt!” Mọi người đồng thanh hô, trong lòng lại kêu rên, thật mẹ nó mệt mỏi!



Lương Chinh nhìn bọn hắn như xác nhận gì đó, “Nếu không mệt thì tiếp tục thao luyện!”