Tiểu Kiều Thê

Chương 7 : Đổ máu a

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: 1900



Tống Lăng thiếu chút nữa bị lộ, cũng không dám kiên trì nữa, đi sang bên cạnh nhường chỗ cho Tài thúc nói, “Vất vả cho thúc rồi, Tài thúc.”



“không vất vả, không vất vả, là bổn phận của nô tài.” Tài thúc cảm thấy rất hài lòng vô cùng với vị Vương phi trước mặt này. Thầm nghĩ, quay đầu nhất định phải khen Vương phi thật tốt trước mặt Vương gia mới được. Đây mới là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ, thật sự hiếm có.



Tống Lăng múc một bát lớn cháo đường đậu đỏ cho Lương Chinh, đặt lên khay rồi đitheo Tài thúc, hướng thư phòng mà đi.



Trong thư phòng, Lương Chinh đang xử lý thư báo từ biên quan gửi về, hắn hồi kinh mới hai tháng, mà Bắc Mạc đã ngo ngoe rục rịch rồi!



Có chút mệt mỏi, ngồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.



Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa đã có âm thanh quản gia truyền đến, “Vương gia, Vương phi nương "nương đưa đồ ăn khuya tới.”



Lương Chinh có chút lạ lẫm, kinh ngạc, mở mắt ra, nặng nề nói: “Tiến vào.”



Tài thúc vội đẩy cửa, khom người thỉnh Tống Lăng vào.



Vừa vào cửa, đã thấy Lương Chinh đang lười biếng trên ghế. Đôi mắt hắn đen nhánh, thâm thúy, nhìn nàng chằm chằm.



Đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, trong lòng đột nhiên run lên, không hẳn là run sợ, chỉ là, bỗng thật khẩn trương. Đôi mắt đẹp ấy, như có thể nhìn thấu bất cứ ai đối diện với nó vậy!



Tống Lăng lén lút hít sâu một hơi, rồi mới nhẹ nhàng bước vào trong, “Vương gia, ta nấu bát cháo đậu đỏ cho ngài.”



Vừa nói, vừa đem khay đặt trên bàn trà ở bên cạnh.



Trong khay có một tô lớn đậy kín, một chiếc chén bát sạch sẽ và một chiếc thìa.



Tống Lăng cầm chén nhỏ nên, mở tô cháo lớn, chỉ ba muỗng cháo là đầy hơn phân nửa bát. Nàng thật cẩn thận mà hiến vật quý, “Vương gia, ngài nếm thử a.”



Thanh âm khinh khinh nhu nhu, ban đêm yên tĩnh, thật êm tai dễ nghe.



Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt tiểu nha đầu tròn xoe, nhìn thẳng vào tận lòng hắn.



hắn lại cúi đầu nhìn bát cháo trong tay nàng, hơi hơi nhướng mày, có chút tò mò, “Ngươi sẽ nấu ăn?”



Đôi mắt sáng lấp lánh, một mảnh chân thành.



Lương Chinh nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc cũng tiếp nhận từ tay nàng, bỗng hỏi mộtcâu, “Ngươi tên là gì?”
Lương Chinh liếc mắt nhìn người trong ngực, Tống Lăng ngượng ngừng che lại trán, “không, không cẩn thận đâm, đâm vào tảng đá.”



“A?!”



Đâm….đâm vào tảng đá???



Tống Lăng đơn giản là bị té ngã một cái thôi, cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng vừa rồi bị Lương Chinh cười nhạo, lúc này lại thấy vẻ mặt Tài thúc như kiểu không thể tin nổi, liền thấy thật mất mặt. Nàng chỉ đi đường, như thế nào cũng bị đâm vào tảng đá?



Ân, chắc chắn do váy quá dài, ngày mai nàng tự mình sửa ngắn một chút.



“Tài thúc, phiền toái ngươi, đi một chuyến mời Trương thái y tới.” Lương Chinh phân phó xong, liền ôm nàng đi vào trong phòng.



Tài thúc vội đáp, “Là, Vương gia, nô tài lập tức đi ngay.”



Dứt lời, xoay người chạy ngay.



- ------



Tử Diên tìm nàng khắp nơi trong viện, đều không thấy, ý định chạy ra hỏi tổng quản, ai ngờ, gặp được Lương Chinh đang ôm Tống Lăng trở về.



Đôi mắt Tử Diên đều phát sáng, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại thấy máu trên mặt Tống Lăng thì bị dọa, “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”



Tống Lăng che trán, mặt ngượng ngùng đáp, “Té ngã, té ngã một cái.”



Lương Chinh vẫn ôm nàng vào tận trong giường, phân phó, “đi, mang chậu nước lại đây.”



Tử Diên vội thưa, “Vâng, Vương gia, nô tỳ đi ngay a.” nói, rồi vội vàng đi múc nước



Tống Lăng từ lúc được ôm lên, đều dùng tay bịt lại miệng vết thương, nên máu đãngưng chảy, chỉ là vừa bị đụng phải, máu chảy lại nhiều, nên nhìn thì có chút dọa người.



Lương Chinh đứng trước giường nhìn nàng chằm chằm, Tống Lăng có chút thẹn thùng, đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi, “Có phải hay không thật sợ?”



Đầy mặt đều là máu, ngẫm lại liền kinh người a.



Lương Chinh sắc mặt nhàn nhạt, “Này tính cái gì?”



hắn là nam nhân, bò ra khỏi chiến trường toàn người chết để có thể sống, cái dạng gì mà chưa thấy qua chứ. Tống Lăng chỉ bị thương chút trên đầu, trong mắt hắn, còn không được tính là bị thương.