Tiểu Kiều Thê
Chương 8 : Ưu điểm
Ngày đăng: 12:05 30/04/20
Edit: 1900
Đương nhiên, thương tổn nhỏ này là đối với hắn. Còn như Tống Lăng, nàng là mộttiểu thư khuê các, bị thương như vậy mà không có kêu một tiếng, vẫn làm hắn có chút bội phục từ tận đáy lòng.
Vẫn cứ tưởng rằng, nàng là một đại tiểu thư nũng nịu, giờ xem ra, thật sự là một tiểu cô nương kiên cường.
Tử Diên bưng nước vào, Lương Chinh liền phân phó, “Rửa sạch miệng vết thương cho Vương phi.” Dứt lời, liền xoay người đi ra gian ngoài.
Tử Diên đặt chậu nước xuống chiếc kệ gần đầu giường, liếc nhìn xung quanh, xác định không còn ở gần, mới kích động cầm tay Tống Lăng, đôi mắt phát sáng, đè nhỏâm thanh hỏi: “Tiểu thư, Vương gia có phải hay không thích ngươi?”
Tống Lăng lắc đầu, “Sao có thể.”
“Vậy, tại sao hắn ôm ngươi trở về?”
Tống Lăng chỉ chỉ vào cái trán, “Ta không cẩn thận đâm vào tảng đá, hắn sợ ta lại đem chính mình quăng vào sông.”
Tử Diên ‘phốc’ một tiếng, bất động cười cười, “Vương gia thực sự có ý tứ, người lại không phải đồ ngốc, như thế nào có thể đi vào trong sông được chứ.”
“Còn không phải sao!” Tống Lăng lẩm bẩm đáp.
Tử Diên cầm khan vải sạch sẽ vò trong chậu nước, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Tống Lăng, động tác mau lẹ, lại nhẹ giọng hỏi, “Tiểu thư, đau không?”
Tống Lăng lắc đầu, “không đau.”
Tử Diên lau sạch mặt nàng, trên trán còn lộ ra miệng vết thương, kéo dài tận nửa ngón tay chứ chả ít.
Đôi mi nhăn chặt, có chút lo lắng, “Có thể bị lưu lại sẹo hay không?”
Tống Lăng sờ sờ cái trán, “không phải rất sâu, hẳn không đâu…”
Vừa nói xong, bên ngoài truyền tới âm thanh của Tài thúc, “Vương phi nương nương, lão nô mang đại phu tới nhìn vết thương cho người.”
Tống Lăng vội ứng, “Mau mời vào.”
Tài thúc dẫn đại phu tiến vào. Đại phu khám giúp nàng, nói: “Còn tốt, miệng vết thương không quá sâu, ta lấy dược cho Vương phi nương nương, quá mấy ngày là miệng vết thương sẽ khép lại.”
nói xong, liền lấy một lọ dược từ hòm thuốc, bôi vào miệng vết thương, rồi lại vải bang bó lại cho nàng, dặn dò nói: “Vương phi nương nương nhớ đừng để miệng vết thương chạm nước, cho tới khi liền lại nhé, nếu không có khả năng sẽ bị nhiễm trùng.”
Tống Lăng: “….”
Lương Chinh không nói gì nữa, đổi xong quần áo thì đã thấy Tống Lăng đã nằm trong chăn, thân mình cuộn tròn, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh bên ngoài.
Tống Lăng liếc nàng một cái. A, ngủ thật sớm a.
Tống Lăng thấy hắn đi ra, đôi mắt quay tròn, nhìn hắn nhỏ giọng, “Vương gia, ngươi nhớ rõ, thổi tắt nến nhé!”
Lương Chinh nhướng mày, “Vì cái gì?”
Tống Lăng đáp, “Thắp nến khi ngủ, không phải là đang lãng phí sao? Dù sao, nhắm mắt lại thì cũng đâu thấy gì nữa.”
Lương Chinh lại lau mắt mà nhìn, “Đều là nương ngươi dạy?”
Nhắc đến sự tình trong nhà, Tống Lăng không tự giác thấy khẩn trương, chỉ ‘ngô’ mộttiếng.
Lương Chinh lại không lên tiếng nữa, lên giường, lại cũng không có thổi tắt nến.
Tống Lăng đợi mãi, đều thấy hắn nằm rồi vẫn không có ý định tắt nến, lặng lẽ mếu máo, công tử ca có tiền quả nhiên không biết khó khăn của nhân gian nha.
Tuy rằng lạnh, nhưng nàng vẫn cắn răn bò ra từ cái ổ của mình, thôi thì tự thân vận động a.
Nào hiểu được, nàng mới từ trong ổ chăn bò ra được hai bước, thì nghe ‘bá’ mộttiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng ngủ đã tối đen, tất cả ngọn nến đều bị tắt rồi.
Tống Lăng đôi mắt trợn tròn, thật quá tưởng tượng của nàng, “Ngươi, ngươi vừa mới làm cái gì?”
Lương Chinh vân đạm phong kinh, “không phải ngươi bảo ta tắt sao?”
Tống Lăng mặt mày khiếp sợ, “Ngươi dùng cái gì tắt nha?”
“Cách không đánh huyệt.”
Tống Lăng đối với Lương Chinh quả thật là vô cùng sung bái rồi, đôi mắt nàng tỏa sáng, chạy nhanh về phía giường, lấp lánh nhìn Lương Chinh, giọng nói tràn ngập sung sướng, “Vương gia, ngươi thật là lợi hại nha.”
Theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Lương Chinh nhìn Tống Lăng đang quỳ bên mép giường, dù trong bóng tối, hắn vẫn cảm nhận được đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cả mặt đều vui vẻ sùng bái nhìn hắn.