Tiểu Lang Tướng Quân
Chương 9 :
Ngày đăng: 00:20 22/04/20
Phảng phất trôi nổi trong làn sương mù dày đặc vô biên vô hạn, Sát Sát Nỗ Nhi dù có chết đi thì cũng muốn hóa thân thành một u hồn, hắn vẫn rất tưởng niệm hình bóng của đại ca…
“Đại ca… Ngươi rốt cuộc ở nơi nào… Đại ca…”
“Đại ca ở chỗ này… Ta ở chỗ này… Nỗ Nỗ…”
Thanh âm này… Thanh âm quen thuộc này… Đúng là thanh âm mà hắn đã ngày nhớ đêm mong, Sát Sát Nỗ Nhi trong phút chốc liền mở hai mắt ra ….. A ánh mắt kia… Nụ cười kia… Đại ca! Thật là đại ca rồi! Sát Sát Nỗ Nhi một phen nhào đến ôm lấy người trước mắt, nhịn không được mà khóc to lên —
“Oa… Đại ca… Nỗ Nỗ rốt cục đã tìm thấy ngươi rồi… Ô… Nỗ Nỗ rất nhớ ngươi… Rất nhớ ngươi… Đại ca…”
“Nỗ Nỗ… Đại ca cũng rất nhớ Nỗ Nỗ… Rất nhớ Nỗ Nỗ…”
“Ô… Đại ca… Nỗ Nỗ không bao giờ ly khai ngươi nữa… Ta hiện tại đã biến thành u hồn rồi, đại ca, ngươi để Nỗ Nỗ đi theo ngươi có được hay không? Nỗ Nỗ sẽ nghe lời đại ca, van cầu ngươi không nên đuổi ta đi.”
“U hồn? Tiểu yêu ngươi lại suy nghĩ linh tinh gì đó?”
Lê Thiên Kình cười cười, xóa đi hai hàng nước mắt ràn rụa của tiểu lang.
“Di? Chẳng lẽ không phải bởi vì ta đã chết, nên Đằng Cách Lý mới đưa hồn phách của ta đến bên cạnh đại ca sao?”
“Nói bậy! Cái gì mà chết hay không chết, không được nói lung tung. Ngươi chỉ là thân thể hư nhược một chút thôi, hảo hảo nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại ngay.”
“A? Lẽ nào ta thực sự không có chết?”
“Đương nhiên, Nỗ Nỗ của ta sao có thể chết được. Dù có phải hi sinh tất cả,đại ca cũng không để Nỗ Nỗ xảy ra chuyện.”
“Không được! Ta sẽ không để đại ca hi sinh! Có thể được ở cùng một chỗ với đại ca là ta mãn nguyện lắm rồi.”
“Nỗ Nỗ… Lẽ nào ngươi không biết trên người đại ca có huyết thống của Ma tộc sao, ngươi ở cùng với đại ca… thì ngươi sẽ chết…”
“Chết thì chết! Dù sao,nếu không có đại ca,thì ta cũng sẽ chết vì tịch mịch, còn đáng sợ hơn a! Đại ca… Ngươi không biết Nỗ Nỗ mấy ngày nay tìm không được ngươi nên sắp phát điên rồi… Thực sự sắp phát điên.. Ô…”
Sát Sát Nỗ Nhi nghĩ đến mấy ngày qua bị sự cô độc dày vò, nhịn không được lại ô ô khóc lên.
“Nỗ Nỗ… Xin lỗi… Đại ca sai rồi… Xin lỗi… Kỳ thực đại ca cũng giống như Nỗ Nỗ,cũng nhớ ngươi đến phát điên.”
“Thật vậy chăng?”
Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy lập tức nín khóc,lộ ra nụ cười mỉm: “Vậy đại ca phải chứng minh cho ta thấy là ngươi nhớ ta đến mức nào chứ nhỉ.”
“Tốt, Nỗ Nỗ muốn đại ca chứng minh như thế nào?”
“Cho ta ở cùng một chỗ với đại ca đi!”
Sát Sát Nỗ Nhi nhãn thần kiên định,âu yếm nhìn đại ca: “Thật đó, vĩnh viễn cho Nỗ Nỗ ở bên cạnh đại ca, ta tin tưởng đại ca.”
“Nỗ Nỗ…” Lê Thiên Kình trong lòng rất minh bạch ý tứ của Nỗ Nỗ khi hắn bảo muốn “Cùng một chỗ” với y.
Nếu như mình đáp ứng, thì bản thân sẽ trở thành hung thủ hại chết tiểu lang.
Lê Thiên Kình nội tâm không phải không lo sợ, nhưng Nỗ Nỗ nói rất đúng, nếu bọn họ vĩnh bất tương kiến (vĩnh viễn không gặp nhau), thực sự là còn đáng sợ hơn cái chết.
“Hảo, đại ca đáp ứng ngươi, đại ca muốn ở cùng một chỗ với Nỗ Nỗ… Thật sự, vĩnh viễn ở cùng một chỗ… Chết cũng phải cùng một chỗ…”
Dù có phải chết thì bọn họ vẫn yêu nhau. Hai người trong ngực đều ôm ấp ý nghĩ như vậy. Nhưng bất quá, một nụ hôn nhẹ nhàng vừa mới đặt lên môi, hai lỗ tai cùng cái đuôi của tiểu lang lại được dịp mọc dài ra.
Xem ra pháp lực Ma tộc của mình đã dần dần thức tỉnh rồi.
Lê Thiên Kình thấy thế không khỏi đau lòng,liền dời đôi môi đi, lại bị Sát Sát Nỗ Nhi ôm chặt lấy. Đầu lưỡi nho nhỏ không chút nào chần chờ, nhanh chóng tiến đến, cơ khát quấn quanh lưỡi của y.
Khát vọng của Lê Thiên Kình đối với tiểu lang cũng không nhịn được nữa,tất cả liền hung hăng bộc phát! Điên cuồng cắn nuốt đôi môi đỏ tươi của đối phương, Lê Thiên Kình không lưu tình nút mạnh lên cái lưỡi vừa mềm vừa nóng… Hai tay cũng không thành thật,bắt đầu sờ mó lên hai núm vú của tiểu lang,y tinh tế vươn hai ngón tay ra để cố sức xoa nắn.
“Hanh ân — a a a –” Dòng điện lưu khoái hoạt chạy dọc theo não bộ, Sát Sát Nỗ Nhi bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.
“Muốn ta làm thế nào với nó đây?”
“Đại ca, ngươi có sao không?”
Sát Sát Nỗ Nhi lo lắng hỏi.
“Ta không sao, Nỗ Nỗ đừng lo lắng.”
Lê Thiên Kình thanh thanh yết hầu, hướng phòng trong hô to: “Biểu ca, là ta, ta đã trở về.”
Trong phòng phút chốc liền lặng im.
“Thiên Kình, là ngươi sao? Ngươi đã bình an trở về?”
“Đúng vậy, cả Nỗ Nỗ cũng bình an trở về.”
“Thật tốt quá. Mau, các ngươi mau vào cho ta nhìn xem.”
Lê Thiên Kình và Sát Sát Nỗ Nhi xoay qua nhìn hai vị Lang vương đang đứng lấp ló ở bên ngoài, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, rồi nghênh ngang đi vào trong phòng.
“Oa! Tiểu bảo bảo hảo khả ái!”
Sát Sát Nỗ Nhi vừa nhìn thấy ba tiểu lang đang nằm ngủ bên cạnh Vương phi,liền hưng phấn mà vọt tới. Tiểu tử toàn thân lông xù kia quả thực là khả ái muốn chết!
“Khụ khụ, biểu ca, chúc mừng ngươi a.”
Lê Thiên Kình có điểm xấu hổ nhìn một chút đến biểu tình cứng ngắc của biểu ca.
” Lê Thiên Kình, chuyện ngày hôm nay nếu ngươi dám nói ra, ngươi nhất định phải chết!”
Lê Diệu Phong ngữ khí trở nên thập phần lạnh lùng.
“Nói ra làm gì, ta cái gì cũng sẽ không nói đâu.”
Lê Thiên Kình nghe biểu ca uy hiếp thiếu chút nữa đã bật cười. Hai vị Lang vương của Lang thần giới có được Lân nhi chính là đại sự, biểu ca còn vọng tưởng sẽ giấu được cả thiên hạ sao? Thực sự là buồn cười.
“Vương phi, ngươi sinh liền một lúc ba cục cưng, nhất định rất khổ cực ha? Sinh tiểu hài tử có đúng là rất đau hay không?”
Thực sự là na hồ thì không thể thay đổi… Lê Thiên Kình không khỏi lắc đầu thở dài vì sự ‘Xuẩn’ của tiểu lang nhà mình.
“Không đau, tuyệt không đau nhức, Sát Sát tướng quân cũng muốn vì biểu đệ Thiên Kình mà sinh mấy đứa sao?”
Lê Diệu Phong cười đến phi thường ôn nhu.
“A? Cái này… Cái này…”
Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy không khỏi đại quẫn.
“Biểu ca, ngươi cũng đừng trêu Nỗ Nỗ nữa, hắn vẫn còn là một tiểu hài tử mà, làm sao có thể sinh cục cưng.”
“Nếu như đại ca muốn ta sinh, ta cũng chịu a!”
Sát Sát Nỗ Nhi không phục,đứng bật dậy. Hắn không thể bị bại dưới tay Vương phi. Vương phi có thể làm được, thì Sát Sát Nỗ Nhi hắn đương nhiên cũng có thể.
“Được rồi, Nỗ Nỗ ngốc của ta, ngươi đừng ở đây náo loạn nữa, ngươi không thấy biểu ca đang phiền muộn sao?”
“Vương phi vì sao lại phiền não? Hai vị chủ tử thương y như thế, hiện tại còn sinh ra ba tiểu bảo bảo khả ái, đây là niềm hạnh phúc mà kẻ khác mong muốn biết bao nhiêu a. Còn hai người chúng ta… Trải qua bao gian nan mới được ở cùng một chỗ… Còn chưa biết có thể sống được đến ngày mai hay không… Ô…”
Sát Sát Nỗ Nhi nói đến đây không khỏi thương tâm khóc rống lên:”Nỗ nỗ cũng muốn sinh cho đại ca mấy cục cưng, toàn gia vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ… Ô…”
“Nỗ Nỗ ngoan… Không khóc… Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ… Vĩnh viễn hạnh phúc ở cùng một chỗ… Nhất định…”
Lê Thiên Kình một bên ôm tiểu lang ôn nhu trấn an, một bên nhìn về phía biểu ca,dùng lời nói thấm thía để khuyên nhủ: “Biểu ca, ta hy vọng ngươi không nên bỏ lỡ hạnh phúc vốn có a.”
Lê Diệu Phong thấy hình ảnh hai người chăm chú ôm nhau, có chút suy nghĩ trầm mặc không nói. Qua một lát sau, y mới chậm rãi mở miệng nói: “Gọi bọn hắn vào đi…”