Tiểu Lâu Thính Vũ

Chương 2 :

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


Người nọ hai mắt khẽ nhắm, một thân bạch y, dáng người thanh trúc. Tia nắng ban mai mênh mông thản nhiên chiếu vào mặt y, càng nổi bật da thịt trắng tuyết, tóc đen như mộc, như bạch ngọc chạm trổ mà thành, lại giống tiên nhân, thản nhiên như khói, không mang theo một tia phàm khí.



Triệu Tiểu Lâu đứng xem ngây người, sửng sốt một lúc lâu, mới nhớ tới thân phận người nọ.



Hắn có chút nhát gan mà nhìn, không biết nên tiến lên không, bất động đã lâu, hai chân đều đã tê rần, mà người nọ vẫn không nhúc nhích. Triệu Tiểu Lâu cơ hồ hoài nghi y có phải người sống hay không.



Rốt cục, người nọ chậm rãi mở hai mắt, hướng hắn trông lại. Triệu Tiểu Lâu trong phút chốc chỉ cảm thấy trái tim căng thẳng nhảy loạn xạ, bộ dáng hoảng hốt. Lẽ ra xác nhận cảm giác này chính là sợ hãi, lại chẳng biết tại sao lại ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm.



Triệu Tiểu Lâu ánh mắt vừa không dám cùng y đối diện, lại vừa không muốn dời đi, chỉ thấy y quanh thân lãnh ngạnh, nhưng sắc mặt tuyệt lệ, thật sự cùng người ngày trước hắn chứng kiến, thấy khác nhau rất lớn.



Người nọ tùy ý liếc mắt nhìn hắn một cái, sau chậm rãi đi qua, tầm mắt vừa giống như nhìn hắn, lại giống như nhìn nơi khác, như không có gì.



Triệu Tiểu Lâu mắt thấy y đi lướt qua mình, hoảng hốt nói: “Tông, tông chủ xin dừng bước!”



Người nọ dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu, như đang đợi hắn nói chuyện.



Triệu Tiểu Lâu đầu óc rối tung, nhất thời khẩn trương không biết nên nói cái gì, đêm qua lăn qua lộn lại suy nghĩ tìm từ tốt, lúc này đều tan thành mây khói, chỉ lắp bắp nói: “Ta, ta… Cái kia, cái kia… Ta không phải con thỏ!”



Hắn thật vất vả mới bật thốt lên, lại nói ra một câu không ra làm sao như vậy.



Người nọ rốt cục ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn, con ngươi hắc đắc thanh tuyền, thần sắc tuy rằng bất động, nhưng ánh mắt tựa như nói: ta tất nhiên biết ngươi không phải con thỏ.



Triệu Tiểu Lâu nhìn hai mắt y, lại chậm rãi trấn định xuống, thở dài thi lễ nói: “Tại hạ Triệu Tiểu Lâu, là Liễu Châu nhân sĩ, hôm qua không biết vì sao, bị tông chủ đưa tới đỉnh núi Tam Tuyệt? Tại hạ cùng với tông chủ không oán không cừu, trong nhà có thân nhân lão bộc, mong rằng, mong rằng tông chủ lưu tình, đưa tại hạ xuống núi.”



“Ngươi tên Triệu Tiểu Lâu?” Phong Thính Vũ trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng. Thanh âm của y trầm thấp ôn nhuận, như rừng trúc sau mưa, thanh thúy mang theo một tia ôn nhu.



Triệu Tiểu Lâu lần đầu tiên nghe y nói chuyện, chớp mắt có chút thất thần.



Phong Thính Vũ chậm rãi nói: “Ngươi phải ở nơi này, không thể xuống núi.”



“Vì cái gì?” Triệu Tiểu Lâu kinh hãi.



“Không vì cái gì.” Phong Thính Vũ ngữ khí bình nhu, từng chữ từng chữ, nói rất chậm.



Triệu Tiểu Lâu thấy y lại bước đi, nhất thời tình thế cấp bách, thân thủ đuổi theo bắt lấy ống tay áo của y, “Vì cái gì ta không thể xuống núi?”



Phong Thính Vũ thân mình cũng kịp không thấy động, kéo ống tay áo dưới tay hắn đi lướt qua, làm cho hắn kéo vào khoảng không.



“Ta muốn ngươi ở chỗ này.”



Y thanh đạm lưu lại một câu khó hiểu, thân ảnh nhanh biến mất.



Triệu Tiểu Lâu nhìn tới nhìn lui, cũng không còn thấy bóng dáng người nọ.



“Tiểu Lâu, ta mặc dù không biết tông chủ vì sao lưu ngươi, nhưng tông chủ làm việc luôn có  lý do. Hiện tại hắn nói không cho ngươi đi, ngươi cũng không có biện pháp rời đi, hảo hảo ở trong này đi. Nếu lo lắng chuyện trong nhà, lần sau ta xuống núi giúp ngươi báo cho người nhà một tin, ngươi thấy thế nào?”



“Ô ô ô…” Triệu Tiểu Lâu ghé vào trên bàn, thiệt thương tâm muốn chết.



Hạ Thảo an ủi một lúc lâu, vừa cười nói: “Tông chủ chúng ta thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không nói một câu, hôm nay lại cùng ngươi nói nhiều câu như vậy, thật là hiếm có a. Xem ra tông chủ chúng ta thật sự thực thích ngươi, không buông tha cho ngươi xuống núi đâu.”



Triệu Tiểu Lâu vốn đang thương tâm, nghe hắn nói đến “Tông chủ chúng ta thật sự thực thích ngươi”, chẳng biết tại sao lại có chút đỏ mặt. Hắn nghe Hạ Thảo an ủi, trong lòng cũng hiểu được việc đã đến nước này, không còn phương pháp nào khác, dần dần an tĩnh lại.



Hạ Thảo thấy hắn nghĩ thông suốt, hết sức cao hứng, đồng ý tháng sau xuống núi nhất định giúp hắn đưa thư cho người nhà.



Triệu Tiểu Lâu trong nhà kỳ thật cũng không có thân nhân gì, ở nơi này cũng không sao, chính là trong nhà còn có lão quản gia, hầu hạ phụ thân hơn nửa đời người, sau khi phụ thân mất vẫn lưu lại cùng Triệu Tiểu Lâu thờ tự tổ tôn. Triệu Tiểu Lâu sợ hắn sốt ruột, lại đến kinh thành gặp tỷ tỷ, tỷ phu, cũng không muốn làm bọn họ lo lắng, hiện tại nếu Hạ Thảo hứa hẹn hắn như vậy, liền cảm thấy yên tâm.



Hạ Thảo quả nhiên thủ tín ( giữ chữ tín), tháng sau xuống núi mang theo thư của hắn, Triệu Tiểu Lâu rốt cục an tâm.
Triệu Tiểu Lâu khẩn trương không biết y có ăn được hay không, chỉ thấy Phong Thính Vũ ngón tay thon dài như ngọc, mạch máu xanh nhạt xuyên thấu qua làn da trong suốt kéo dài nơi cánh tay, giống thượng đẳng bạch ngọc vậy. Cảm thấy không tự chủ được nghĩ: một đôi tay thật mỹ lệ, nhưng lại sinh trên người một người nam nhân.



Hắn ngơ ngác thất thần, quên rằng đôi tay này trên giang hồ vô tình tàn nhẫn như thế nào.



Phong Thính Vũ ăn vài ngụm, cảm thấy được hương vị nhẹ ngon miệng, tuy rằng nhìn có chút khó coi, nhưng hợp khẩu vị y, ngẩng đầu thấy Triệu Tiểu Lâu ngốc lăng lăng đứng nơi đó, thuận miệng nói: “Ngươi, không ăn sao?”



“A!” Triệu Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình lo cho y, nhưng lại quên lưu lại một phần cho mình, không khỏi mặt đỏ lên, nói lắp nói: “Ta, ta chỉ lấy một phần… Ta, ta quên …”



Phong Thính Vũ sửng sốt chớp mắt một cái, mỉm cười nói: “Cùng nhau ăn đi.”



“Cái, cái gì?!” Triệu Tiểu Lâu cho là mình vừa nghe nhầm.



Phong Thính Vũ cũng không lặp lại lầm thứ hai, tay điểm điểm vị trí đối diện, thanh đạm nói: “Cầm chén lên ăn.”



Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác lại đi vào trù phòng lấy một bộ chén đũa, đối diện y ngơ ngác ngồi xuống, đến lúc uống cháo mới kịp có phản ứng.



Thiên a! Hắn cùng Phong Thính Vũ dùng bữa tối!



Triệu Tiểu Lâu tuy rằng đến đỉnh núi mới hơn hai tháng, nhưng cũng biết quy củ của Phong Thính Vũ: không cùng người khác thân cận, cũng không cùng người dùng cơm chung.



Hắn không nghĩ, Phong Thính Vũ lại nguyện ý cùng hắn ăn chung bữa cơm này, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh. (cháo chứ cơm gì ;))



Mấy ngày này, hai người cũng ẩn ẩn có chút ăn ý.



Triệu Tiểu Lâu biết Phong Thính Vũ làm việc và nghỉ ngơi phi thường cố định, y luyện công cũng không tiến vào quấy rầy, mỗi ngày đúng canh giờ chuẩn bị cho y ba bữa cơm, cùng y ngồi cùng bàn mà ăn, dần dần cảm thấy cũng có chút thỏa mãn.



Ngày hôm đó hắn thấy rau xanh còn lại không nhiều lắm, nghĩ Phong Thính Vũ tựa hồ thực thích ăn nấm, liền cõng cái giỏ trúc, vòng qua hồ băng, đến hậu sơn hái rất nhiều nấm, buổi tối lại làm cho Phong Thính Vũ ăn.



Hai người dùng bữa tối, Triệu Tiểu Lâu thu thập đồ vật đi vào trù phòng, sau đó trở lại phòng ngủ luyện công.



Cũng không biết như thế nào, hôm nay cảm thấy tâm động, luyện một hồi, cảm thấy được hiệu quả quá nhỏ, trên người ra một thân mồ hôi đầm đìa.



Triệu Tiểu Lâu cảm thấy khô nóng, đứng dậy mở cửa phòng, đi ra phía hồ băng sau núi.



Kia băng hồ mặt nước tĩnh tĩnh huyền ảo như kính, ánh trăng thản nhiên phản, tỏa ra cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng.



Triệu Tiểu Lâu đứng đó một lúc lâu, lấy ra sáo ngọc xanh tươi mang theo bên người, ngồi bên hồ thổi khúc 《 Vãn giang nguyệt 》. Vốn là thanh u thư hoãn nhạc khúc, hôm nay lại như thế nào cũng thổi không ra cảm giác thư hoãn du dương.



Hắn chán nản buông cây sáo, không rõ làm sao. Vừa mới lúc này quần áo bị gió đêm phất phơ, cảm giác khô nóng có hơi hơi giảm chút. Triệu Tiểu Lâu trong lòng vừa nghĩ, bên hồ tìm tảng đá lớn, ngồi ngay ngắn bắt đầu luyện công.



Này 《 Ôn ngọc tâm kinh 》mấy chương cũng không khó luyện. Triệu Tiểu Lâu thiên tư thông minh, có vài phần thiên phú, huống chi lại có Phong Thính Vũ giúp hắn đả thông  kinh mạch toàn thân, bắt đầu luyện lại chỉ một tháng ngắn đã có chút thành quả.



Vốn hôm nay hắn trạng thái không tốt, không nên luyện nữa, ngồi ven hồ hắn bỗng dưng cảm thấy sảng khoái, vận công một lát, lại hành công thông thuận, vừa rồi khô nóng cũng không cánh mà bay, không khỏi cảm thấy mừng rỡ, càng thêm cần cù luyện.



Một lát, Triệu Tiểu Lâu trong lòng đang cao hứng, bỗng nhiên nội tức biến mất, tay chân lạnh lẽo, cả người câu nhuyễn, không tự chủ được hướng mặt hồ lạnh như băng đi xuống.



Một đạo bóng trắng xẹt qua, nhanh chóng đưa hắn lên.



Người tới đúng là Phong Thính Vũ.



Vừa rồi y tới phòng, xa xa nghe thấy tiếng sáo của Triệu Tiểu Lâu ngày thường thanh nhã du dương, hôm nay lại không giống như vậy, ngược lại mang theo thần khí ủ dột xao động, trong lòng đã cảm thấy kì quái. Đi phía ra sau núi, thấy hắn ngồi trên tảng đá lớn bên băng hồ luyện công, không khỏi hơi hơi nhíu mi.



Thật ra《 Ôn ngọc tâm kinh 》 là võ công làm ấm kinh mạch, cường thân kiện thể, cải thiện thể chất, nhưng tối kị cùng lạnh lẻo tương giao. Phong Thính Vũ gặp Triệu Tiểu Lâu đi vào hồ băng luyện công, đúng là phạm vào điều cấm này.



Quả nhiên một lát sau, thấy Triệu Tiểu Lâu thân hình nhoáng lên, nội tức xóa sạch, y vội tiếp được. Bằng không Triệu Tiểu Lâu không thể không bị băng rét lạnh trong hồ tổn hại.