Tiểu Lâu Thính Vũ
Chương 3 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
“Nóng quá…”
Phong Thính Vũ ôm Triệu Tiểu Lâu trở về phòng, nghe hắn mơ mơ màng màng nói lảm nhảm trong lòng ngực mình, liền dò xét mạch hắn, sau đó đặt tay lên lưng hắn, bắt đầu vận khởi nội công.
Sau một lúc lâu, nội tức của Triệu Tiểu Lâu dần dần hồi phục, nhưng vẫn lúc có lúc không, hắn nằm trên giường qua lại trằn trọc, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phong Thính Vũ cảm thấy kỳ quái. Triệu Tiểu Lâu căn cơ còn thấp, cho dù xóa nội tức cũng không phải loại đại sự gì, lúc này đã bị mình ép xuống, như thế nào còn có thể khó chịu như thế?
Y lại không biết, Triệu Tiểu Lâu hôm nay đến hậu sơn hái nấm, chính là đã đến gần hoa hải thước dị chủng của thánh giáo, sơn cô cũng không phải loại tầm thường, mà còn có hiệu lực thôi tình.
Vốn Triệu Tiểu Lâu ăn ít, không nghiêm trọng lắm, nhẫn cả đêm liền, hắn lại còn cố tình chạy đến ven băng hồ luyện công, máu huyết nghịch lưu, dược tính nhân đó mà kích phát. Hơn nữa Phong Thính Vũ còn giúp hắn vận công, mị sơn cô nho nhỏ nhưng lại dục hỏa xuân phong, dấy lên hỏa nhiệt hừng hực, so với xuân dược tầm thường còn lợi hại hơn vài phần.
Phong Thính Vũ cũng không rõ ràng ngọn nguồn lắm, công lực y cao thâm, bách độc bất xâm, dược tính đối với y mà nói không hề có cảm giác. Huống chi y thiên tính thiếu hụt, tình cảm lại tự bế, đối tình huống trước mắt tất nhiên ngu ngơ.
Y mặt nhíu mi trầm, thầm nghĩ chẳng lẽ là trúng độc?
Phong Thính Vũ không tinh thông y thuật, đứng bên giường nhìn Triệu Tiểu Lâu khó chịu, nghĩ nghĩ, đưa hắn nâng dậy, tính toán vì hắn vận công trừ độc lần nữa. Ai ngờ Triệu Tiểu Lâu bỗng nhiên xoay người, ôm chặt lấy y.
Triệu Tiểu Lâu giờ phút này chỉ cảm thấy cả người khô nóng sắp nổ tung, khao khát một cảm giác mát mẻ. Hắn lại bị Phong Thính Vũ chạm vào, cảm giác mát lạnh lập tức kích khởi khát vọng nơi hắn, bản thân không còn tự chủ được.
Phong Thính Vũ hơi kinh hãi, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, đột nhiên nhớ tới năm đó Phong Văn Tuyết đem cho y nam sủng kia. Lúc ấy nam hài kia cũng là bị y thân thủ đẩy như vậy, liền văng ra ngoài cửa, ném thẳng tới hành lang, gãy hai xương sườn, còn hôn mê rất lâu.
Triệu Tiểu Lâu cùng nam hài kia cùng là người thường, đại khái không chịu nổi một cái đẩy nhẹ nhàng của y.
Phong Thính Vũ tưởng tượng như vậy, liền nhuyễn thủ cước. Y chần chờ một lúc, Triệu Tiểu Lâu chỉ con chó con ghé vào trước ngực y, cọ mở vạt áo y, đem mặt dán vào cơ ngực mạnh mẽ tuyết trắng của y.
“Ngô ngô… Thật dễ chịu…” Triệu Tiểu Lâu thì thào thì thào, thân thể đã muốn theo bản năng hành động.
Phong Thính Vũ cảm giác tay hắn tham tiến vào vạt áo mình, không biết phải làm sao. Y đối việc này cực kỳ xa lạ, cũng chưa từng cùng người nào quá thân cận như thế, cho dù là đệ đệ y Phong Văn Tuyết, nhiều nhất cũng là tiếp xúc da thịt trong lúc cùng nhau luyện võ.
Nhớ tới Phong Văn Tuyết, Phong Thính Vũ lại đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn đưa cho mình nam sủng kia.
“Thần Mình giáo chúng ta luyện Nghịch phong đại pháp độc nhất thiên hạ, đó là võ công tứ thiên môn nghĩ cũng đừng mong có thể sánh bằng, chính là luyện sẽ có một nhược điểm, đó là không thể thân cận nữ nhân, thực là chuyện hối tiếc trong thiên hạ. Bất quá… Ha hả, nam nhân cùng nam nhân cũng không tồi, đại ca ngươi như vậy đến tuổi này còn chưa khai huân, để người khác nghe thấy không phải sẽ cười sặc máu mồm, hôm nay đệ đệ tìm cho ngươi diệu nhân, ngươi hảo hảo nếm thử chút cảm giác thần tiên.”
Phong Thính Vũ như thế nào cũng không thông thế sự, thấy Triệu Tiểu Lâu lúc này, cũng ít nhiều đoán được một phần. Nói vậy hắn là đang muốn làm chuyện năm đó Phong Văn Tuyết muốn cho y làm.
Nếu việc này trên thế gian nam tử đều nên làm, như vậy…(ặc, Tuyết nhi đầu độc đại ca mình gòi). Phong Thính Vũ nhìn lướt qua trước người Triệu Tiểu Lâu, thấy hắn ngẩng mặt, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt có một ít quang mang, mắt to đen như mực như mang một tầng hơi nước, si mê nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cũng luôn hướng về phía mình như làm nũng vậy.
Phong Thính Vũ nhìn bộ dạng đó thực giống một con tiểu bạch thố rất đáng yêu, không khỏi cảm thấy động tâm, liền nghĩ: nếu đã như thế, mặc cho hắn làm vậy. (=.=!)
Y chỉ nghĩ là muốn như thế này, nhưng sáng tỏ nên làm như thế nào thì y bó tay. Triệu Tiểu Lâu dây dưa lần mò tường chút từng chút trên người y, nhiệt hỏa phì phì phun lên hai gò má y, Phong Thính Vũ nhìn thẳng hắn, không tránh né.
Triệu Tiểu Lâu lúc này ý niệm đã mê muội, ôm vòng eo Phong Thính Vũ mềm dẻo mảnh khảnh, cảm thấy nhiệt hỏa càng lúc càng sôi sục, áp mặt trên người y cọ đến cọ đi, hai tay cao thấp vuốt ve, tham lam nhập vạt áo, cảm thụ cảm giác da thịt mát lạnh. Phong Thính Vũ mắt nhíu lại, nghĩ muốn thân thủ bắt lấy tay hắn đang ở trên người mình sờ mó lung tung, ai ngờ thiếu niên lại đột nhiên nâng lên thân mình, hôn lên môi y.
Cái này làm Phong Thính Vũ hoàn toàn chấn động!
Y chưa bao giờ ngộ qua việc này, kinh ngạc làm đôi môi khẽ nhếch, làm cho Triệu Tiểu Lâu thừa dịp xông vào.
Hôn môi vốn là thiên tính nhân loại, nam nhân lại vô sự tự thông học vấn. Triệu Tiểu Lâu vừa chạm vào môi Phong Thính Vũ, liền như cá gặp nước, linh hoạt mềm dẻo, ngay cả đầu lưỡi đều đi vào.
Phong Thính Vũ mới nếm thử qua việc này, khiếp sợ quên cả phản kháng. Triệu Tiểu Lâu thuận tình càng thêm ôm lấy y, thập phần vui mừng, dùng sức hôn đôi môi y, một bên rên rỉ, một bên tuột quần áo lẫn nhau. Tay chân cực nhanh, không thua kiếm trong tay Phong Thính Vũ.
Nội ốc vẫn chưa đốt đèn, lúc này chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ thản nhiên chiếu vào, bên trong mông lung một mảnh mê tình.
Triệu Tiểu Lâu đã rút đi quần áo mình, hơi hơi nâng người lên thân, dáng người thiếu niên trắng nõn thon gầy dưới ánh trăng nhìn qua một cái không sót gì, con ngươi luôn luôn trong trẻo màu đen ẩn sắc.
Phong Thính Vũ bị tầm mắt hắn nhìn chằm chằm, trong lòng cảm giác lạ thường khó hiểu xẹt qua. (điện cao thế a)
Phong Thính Vũ cảm thấy nhảy dựng, gặp Triệu Tiểu Lâu đứng không vững, dáng người lay động, liền thân thủ nắm lấy hắn.
Triệu Tiểu Lâu thuận thế tựa vào trong lòng ngực y, ôm lấy thắt lưng y, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói kỳ quái? Ta như thế nào đêm mơ thấy cùng ngươi, cùng ngươi cùng một chỗ a? Ách… Ngươi đem ta lược lên núi, ta lại một chút đều không ghét ngươi. Ngươi tính cách cổ quái như vậy, ta lại cảm thấy bình thường. Ách… Trong mộng ta chính là ôm ngươi như vậy. Thật là dễ chịu… Ha hả a, Phong Thính Vũ… Nghe mưa… Tên ngươi thật là dễ nghe…”
Phong Thính Vũ trong lòng rót qua một tia ấm áp, ôn nhu, xa lạ mà làm cho người ta kinh hãi.
Y lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, đối hắn sinh ra một loại tình cảm kỳ quái, bất tri bất giác hết thảy chỉ nhìn thấy thiếu niên này trong mắt, nhìn hắn xuất hiện trước mắt mình, sẽ cảm giác an lòng cùng thỏa mãn.
Tuy rằng loại cảm tình này thản nhiên, nhưng Phong Thính Vũ cũng biết mình đối hắn không giống người thường.
Hơn nữa đã trải qua một đêm tẩu hỏa nhập ma, Phong Thính Vũ càng thêm hiểu được, mình đối hắn đã là quá dung túng, có lẽ đã muốn vượt qua giới hạn nhất định.
“Ngươi say.” Phong Thính Vũ thanh âm nếu ngày xưa nhẹ, không đổi lúc này còn phát hiện trầm thấp một chút.
Triệu Tiểu Lâu nấc lên vì men rượu, lẩm bẩm nói: “Ta, ta không có say…”
“Ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Trở về phòng? Nga, tốt tốt… Trở về phòng…” Triệu Tiểu Lâu vô ý nghĩ thế, nhưng dưới chân cũng không động đậy.
Phong Thính Vũ đưa hắn ôm lấy, hướng phòng hắn đi.
Triệu Tiểu Lâu đã muốn say đến hồ đồ, không rõ mình là trong mộng hay là đang sự thật. Chính là ôm thật chặt Phong Thính Vũ, hai tay càng ôm càng chặt, cảm giác hai người hơi thở quấn quít, tứ chi ma xát, dần dần thăng lên tình ý dạt dào.
Triệu Tiểu Lâu tuy rằng trong đáy lòng còn ẩn ẩn ý thức được cho dù là trong mộng, như vậy cũng không ổn, sắc dục bắt đầu động đậy, men rượu nồng nặc, hoàn toàn khắc chế không được.
Tới phòng, Phong Thính Vũ xoay người đưa hắn đặt trên giường, Triệu Tiểu Lâu vừa nhấc đầu, môi hai người vô tình sát nhau.
Phong Thính Vũ hơi hơi dừng lại, Triệu Tiểu Lâu lại sửng sốt một chút, lập tức hôn lên.
Đầu lưỡi ướt sũng còn mang theo mùi rượu, lần này mang theo nhiều điểm ôn nhu ấm ấm tình ý, Phong Thính Vũ mềm mại mà lay động môi.
Triệu Tiểu Lâu là một phong nhã thiếu niên, đúng là liên hoa tích ngọc, đều không phải là hạng phong tình. Phong Thính Vũ lại hoàn toàn là Thạch Đầu, bị thượng một lần hoàn toàn không có phản ứng, lần này cũng cứng ngắc mình, trừ bỏ võ công, Phong Thính Vũ đối mặt khác dốt đặc cán mai.
Y không biết nên hưởng ứng như thế nào, cũng không biết nên phản ứng gì, chính là lẳng lặng nhận Triệu Tiểu Lâu ôn nhu tiến công.
“Ngô… Thật thoải mái… Dù sao là trong mộng, hẳn là không sao… Ha hả a…” Triệu Tiểu Lâu lầm bầm lầu bầu, men say mông lung, mỉm cười nghĩ muốn đem Phong Thính Vũ lên trên giường.
Chính là với khí lực hắn, làm sao động Phong Thính Vũ a?
Hắn dùng lực, lại dùng lực, Phong Thính Vũ vẫn không chút nhúc nhích đứng yên đó. Triệu Tiểu Lâu dưới cơn nóng giận rõ ràng cũng không kéo, liền bò lên, hôn môi Phong Thính Vũ, hai tay chậm rãi vuốt ve thân thể hắn.
Phong Thính Vũ có chút cứng đơ. Y vốn gặp Triệu Tiểu Lâu say túy lúy rượu thái thập phần đáng yêu, muốn để yên một chút xem hắn muốn làm cái gì, nhưng lần này cảm giác có chút cổ quái, trên người mình cũng bắt đầu nóng lên, cảm thấy giống như có cái gì rục rịch, làm cho y hơi bất an.
Triệu Tiểu Lâu càng hôn càng hăng hái, môi linh hoạt dần dần trượt xuống dưới, Phong Thính Vũ đột ngột vận khởi: bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, một hơi đón lấy.
Phong Thính Vũ chỉ cảm thấy giống như có cái gì trong thân thể nổ tung, lại đứng không yên.
Triệu Tiểu Lâu khai vạt áo y, dọc theo hầu kết tiếp tục hôn xuống, hai bên xương quai xanh cũng vuốt ve đúng cách. Hắn giống như càng hôn càng nghiện, cúi đầu cười hai tiếng, cởi bỏ đai lưng Phong Thính Vũ.
Quần áo mùa hè đơn bạc, Phong Thính Vũ chỉ mặc nhất kiện y phục, lúc này đai lưng buông lỏng, Triệu Tiểu Lâu nhẹ nhàng tuột, liền lộ ra ngực tuyệt đẹp nhưng hữu lực. Triệu Tiểu Lâu hai mắt đăm đăm nhìn theo hai đóa hồng anh trước ngực y, nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên há miệng ngậm lấy.
Phong Thính Vũ hít sâu, cả người run lên, cảm giác đứng không được vững. Loại thúc tình xa lạ làm cho y cảm thấy kinh hoảng, rồi lại có chút chờ mong khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là việc cực diệu theo như lời Văn Tuyết?
Y cảm thấy nghi hoặc, tim đập cũng dồn dập hẳn lên. Triệu Tiểu Lâu dán tại ***g ngực y nghe rõ ràng, rốt cuộc kiềm chế hết nổi, ôm y chậm rãi ngã xuống giường.