Tiểu Lâu Thính Vũ

Chương 7 :

Ngày đăng: 00:18 22/04/20


Chớp mắt mà đã qua mấy tháng, bất tri bất giác đã đến cuối năm, Vương bá thấy hắn vẫn tâm tình không tốt, càng cân nhắc càng cảm thấy tiểu thiếu gia có tâm sự. Ngày ấy A Phúc trong lúc vô ý buông một câu, thật đã nhắc nhở hắn.



“Ta xem thiếu gia cả ngày mất hồn mất vía, dường như bệnh tương tư.”



Vương bá trở nên tỉnh ngộ, cảm thán năm tháng không buông tha con người, tiểu thiếu gia cũng tới lúc nên thành thân. Vì thế liền viết thư chuyển tới kinh thành cho Đại tiểu thư, thương lượng Triệu Tiểu Lâu tuổi cũng không nhỏ, nên lấy nhất phòng thê thiếp.



Việc này đại tiểu thư hoàn toàn đồng ý, Vương bá liền lập tức bắt tay vào làm, tới cuối năm, đem tới cho Triệu Tiểu Lâu một cô gái.



“Thiếu gia, đây là nữ nhân bà con xa nhà ta, danh gọi Hoa Lan. Ta thấy nàng nhu thuận lanh lợi, thiếu gia trong phòng lại đang cần một nha hoàn quản sự. Người cho nàng hầu hạ người thế nào?”



Triệu Tiểu Lâu hơi hơi sửng sốt.



Hắn tự nhiên minh bạch ý tứ quản gia. Hắn tới tuổi này, thiếu gia nhà người ta trong phòng ít nhất cũng có mấy nha hoàn thông phòng. Chỉ là hắn vẫn có tang trong người, lại không có trưởng bối bên cạnh nhắc nhở, chính mình cũng vô tâm như thế, bởi vậy mới không có ai giúp hắn thu xếp.



Vương bá thấy hắn ngẩn người, ho nhẹ một tiếng: “Thiếu gia?”



Triệu Tiểu Lâu nhìn về phía cô gái kia cúi đầu xấu hổ, thấy nàng làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đoan chắc là con gái Giang Nam. Cũng biết Vương bá có tâm, mới vì hắn tìm đến một nha hoàn đoan chính thanh nhã như vậy.



Hắn đờ đẫn gật gật đầu, nói: “Cứ như vậy đi.”



Vương bá mừng rỡ, biết thiếu gia đồng ý, liền lôi kéo cô gái kia đi xuống phân phó công việc.



Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác ngồi phía trước cửa sổ, thư trong tay sớm rơi xuống trên mặt đất mà vẫn không hề hay biết.



Mình cùng người nọ đều là nam tử, thân phận lại không nên tiếp xúc, thủy chung là không có khả năng. Lần này vọng tưởng, nếu phụ thân dưới suối vàng biết, chỉ sợ cũng không thể khoan thứ. Nếu ngày đó tại trấn nhỏ kia không tìm được người nọ, chứng tỏ hai người quả nhiên hữu duyên vô phận, đúng là như thế.



Hắn nếu vẫn khăng khăng một mực, không phải là uổng phí phụ thân nhiều năm dạy bảo?



Chính là…



Nhớ tới trên đỉnh núi Tam Tuyệt da thịt thân cận, đáy lòng Triệu Tiểu Lâu lại dâng lên một cỗ chua xót pha lẫn ngọt ngào.



Ngoài phòng gió lạnh rền vang, bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên từng trận nhu tuyết, tán loạn như mưa, tinh tế tiến vào. Triệu Tiểu Lâu thân thủ tiếp nhận những bông tuyết, nhìn lòng bàn tay trong suốt, lẩm bẩm nói: “Tiểu Lâu một đêm nghe mưa gió, không biết nên tìm về nơi nào …”



Lòng hắn như đứt ra từng đoạn, Hoa Lan tuy nhập phòng hắn, hắn lại thủy chung không chạm qua nàng.



Nhập phòng, tuy chỉ là một nghi thức nho nhỏ, nhưng nếu chủ tử không lên tiếng, người khác cũng không dám hỏi rõ.



Vương bá vốn tưởng rằng trong phòng thiếu gia có nha hoàn, không quá vài ngày sẽ gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cuối năm sẽ có một bữa cơm đoàn viên, vẹn toàn đôi bên, thật tốt.



Đáng tiếc người định không bằng trời định, mắt thấy Hoa Lan vào phòng cũng đã nhiều ngày, lại một chút động tĩnh cũng không có làm cho lão bà nhà hắn nôn nóng trộm kéo Hoa Lan lén hỏi, mới biết thiếu gia vẫn chưa chạm tới nàng.



Vương bá nghĩ thiếu gia có thể còn ngượng ngùng, cũng không vội thúc giục, chỉ đợi thời cơ thành thục, tự nhiên nước chảy thành sông thôi.



Triệu Tiểu Lâu hàng đêm nhìn Hoa Lan trong phòng hắn đi tới đi lui, giúp hắn chuẩn bị đệm giường, ngâm trà rót nước, làm những việc trước kia của A Hỷ A Phúc, thậm chí còn giúp hắn tháo hài. Tiểu nữ tử kia ôn nhu hiền thục, quả thật làm cho lòng người xao động. (trừ cái thèng lày)



Cô nương người ta dáng người lả lướt, thân thể thơm ngát mềm mại, không lúc nào là không bắn ra mị lực. Nhưng Triệu Tiểu Lâu cảm thấy chính mình bị trúng tà, lúc nào cũng trước mắt hiện ra là Phong Thính Vũ kia dáng người cao ngất tuấn lãng, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên.



“Ai…” Triệu Tiểu Lâu thở dài.



Hoa Lan nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nên nghỉ ngơi.”



Triệu Tiểu Lâu gật gật đầu, nói: “Ngươi cũng đi ngủ. Ta đây liền ngủ.”



Hoa Lan ôn nhu nhìn hắn, thấy hắn không nhìn mình một cái, leo thẳng lên giường, không khỏi cảm thấy mất mác tầm mắt rũ xuống, trở lại nhĩ phòng tiểu tháp thượng ngủ.



Đảo mắt năm mới đã qua, Triệu gia đón một vị khách không mời mà đến.



“Bánh bao! Oa a a a… Tiểu bánh bao, ta thật đáng thương a…”



Triệu Tiểu Lâu bất đắc dĩ nhìn Đông Phương Vô Song ôm hắn khóc lớn, nói: “Ngươi như thế nào còn chưa trở lại kinh thành a? Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?”



Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, thút thít nói: “Tiểu Lâu, ngươi không biết ta có bao nhiêu đáng thương. Ta bị mỹ nhân nhà ta từ bỏ, ta hiện tại không có nhà để về, ngươi phải thu lưu ta. Ô ô ô…”



Triệu Tiểu Lâu thở dài, nói: “Hảo hảo, ngươi sẽ ngụ lại đây.”
Tuy rằng trên đỉnh núi đã lâu không người lai vãn, Phong Thính Vũ công lực thâm hậu, ngày thường ăn rất ít, hầm trữ lương thực trước kia y vẫn đủ dùng.



Chính là Phong Văn Tuyết lần này xem xét, lại phát hiện không còn nhiều. Đủ thấy Phong Thính Vũ lượng cơm ăn cũng tăng nhiều, không khỏi kinh hãi.



“Ngươi ăn nhiều như vậy?”



Kỳ thật cơm chỉ có một chén có thừa, nhưng so sánh với lượng cơm Phong Thính Vũ ăn trước kia, quả thật tăng rất nhiều.



Phong Thính Vũ không để ý tới hắn, chính là đơn giản làm chút đồ ăn mang đến phòng ăn.



Phong Văn Tuyết đối diện y ngồi xuống, cũng cầm lấy bát, ăn một hơi, lập tức phun ra.



“Như thế nào chua như vậy?”



Thấy Phong Thính Vũ vẫn như cũ không để ý tới hắn, hắn đành phẫn nộ lại gắp một ít đồ ăn khác.



“Phi phi, như thế nào mặn như vậy…”



Kỳ thật trên đỉnh núi đồ gia vị không đủ, Phong Thính Vũ làm cũng chỉ là khẩu vị bình thường, nhưng đối với hai huynh đệ từ nhỏ chỉ ăn đồ nhạt mà nói, đồ ăn này chính là hương vị nặng.



Phong Văn Tuyết khẩu vị lại đạm, thấy ca ca mặt không đổi sắc đem thứ hương vị mặn chát cho vào miệng, không khỏi kinh dị đến cực điểm.”Ngươi gần đây ăn như vậy?”



Phong Thính Vũ gật gật đầu. Kỳ thật y cũng biết kỳ quái, khẩu vị mình quả thật từ trước khác nhau rất lớn, hơn nữa lượng cơm ăn cũng tăng nhiều, không ăn, tiểu tử kia trong bụng dùng sức đá y, ăn nhiều thì y lại muốn ói, thật sự là như thế nào cũng không xong.



Sau Phong Thính Vũ cũng đã có kinh nghiệm, đói bụng liền ăn, mỗi lần ăn không nhiều lắm, cùng lắm thì một ngày ăn vài lần. Y cũng không lo lắng đồ ăn có đủ hay không. Y không ăn thịt, dù sao phía sau núi có rất nhiều rau dại nấm dại, ăn cũng vô cùng ngon a.



Dùng xong cơm, Phong đại giáo chủ tự mình đi rửa sạch bát, sau đó trở về ngồi trước mặt đại ca hắn, chỉ vào bụng y nghiêm mặt nói: “Ngươi định làm như thế nào?”



Phong Thính Vũ nhíu nhíu mày, làm sao bây giờ là ý gì?



Phong Văn Tuyết nói: “Phải sinh a?”



Phong Thính Vũ quả thực lười trả lời.



Phong Văn Tuyết thở dài, biết đại ca của hắn có nói cũng không hiểu, hoặc căn bản không nghĩ tới, nói: “Sinh sản làm sao bây giờ? Ngươi có biết sinh như thế nào không? Một mình ngươi trên núi sinh sản như thế nào? Nếu gặp nguy hiểm làm sao bây giờ?”



Phong Thính Vũ cúi đầu nhìn bụng, rốt cục lộ ra bộ dáng trầm tư. (cái memory này thật chậm quá).



Phong Văn Tuyết cũng thập phần đau đầu. Mấy vấn đề này hắn đang hỏi đại ca hắn, không bằng hỏi cái đầu gối hắn.



Hắn trong phòng lo lắng bước đi thong thả hai vòng, chần chờ nói: “Không bằng cùng ta xuống núi, thỉnh y trưởng lão đỡ đẻ cho ngươi. Tiếp qua mấy ngày bụng càng lớn, còn không biết có thể xuống núi hay không.”



Phong Thính Vũ cứng rắn nói: “Xuống núi, có thể.”



Phong Văn Tuyết nhịn không được trừng y một cái, tức giận nói: “Được, nói vậy đừng đụng đến thắt lưng. Cẩn thận ôm bụng lăn xuống đi.”



Phong Thính Vũ nhíu mi. Võ công của y không kém như vậy.



“Ai, quên đi quên đi, giáo trung hiện tại đúng là thời buổi rối loạn, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết chỉ sợ cũng không an lòng.” Phong Văn Tuyết lo lắng phủ định đề nghị mình vừa rồi.



Vốn hắn lên núi là muốn cùng đại ca thương lượng chuyện quan trọng, kết quả sự tình không thương lượng thành, ngược lại, tăng thêm một đống phiền não.



Đối với việc ngoài ý muốn này, Phong Văn Tuyết nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp giải quyết, đơn giản liền chiếu cố Phong Thính Vũ, còn tự mình xuống núi một chuyến, xử lý qua vài việc, lại chuẩn bị chút lương thực cõng lên.



Phong Thính Vũ đối phiền não của hắn lại không hề có cảm giác, mỗi ngày vẫn dựa theo cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Chỉ có một chút bất tiện là không thể vọng động chân khí, cho nên mỗi ngày vào thời điểm luyện kiếm liền đổi thành ngồi xuống điều tức.



Ngày hôm đó y đột nhiên nhớ tới Phong Văn Tuyết nói phải thỉnh mình quay về tổng đà, liền đến hỏi hắn, Phong Văn Tuyết khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vô sự, chỉ là muốn bế quan, mới muốn mời ngươi trở về. Hiện giờ tại đỉnh núi Tam Tuyệt bế quan cũng giống nhau.”



Phong Thính Vũ nghe xong cũng không hỏi nữa.



Phong Văn Tuyết lời tuy nói như vậy, thần thái hình như lại có một chút lo âu.



Như thế trên núi qua mấy ngày, đột nhiên nhận được một phong thư do phi ưng truyền tới, làm cho Phong Văn Tuyết sắc mặt đại biến.