Tiểu Lâu Thính Vũ

Chương 8 :

Ngày đăng: 00:18 22/04/20


“Đại ca, ta có chút việc phải lập tức xuống núi.”



Phong Thính Vũ thấy hắn sắc mặt không tốt, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



“Không có gì, việc nhỏ mà thôi, ta thực mau sẽ trở lại.” Phong Văn Tuyết nói như vậy, tầm mắt lại không tự chủ được dừng trên bụng đại ca hắn.



Phong Thính Vũ trực giác khác hẳn với thường nhân, bỗng nhiên lòng có linh cảm, tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”



Phong Văn Tuyết không kiên nhẫn nói: “Việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi không cần quan tâm.” Nói xong xoay người rời đi.



Ai ngờ trước mắt một bóng trắng chợt lóe lên, Phong Thính Vũ đã che trước mặt, thấp giọng nói: “Nói!”



Phong Văn Tuyết thân hình vừa chuyển, muốn vượt qua. Phong Thính Vũ dưới chân khẽ dời, vẫn ngăn trở hắn, bộ dáng bất động như núi.



Phong Văn Tuyết hơi hơi nhíu mi: “Đại ca.”



Phong Thính Vũ nói: “Nói!”



Phong Văn Tuyết thân thủ hướng y tấn công, Phong Thính Vũ nhanh chóng hóa giải, tay hướng trong ngực hắn tìm kiếm.



Giây lát hai người đã qua hơn mười chiêu. Nếu bình thường, Phong Văn Tuyết sớm rút roi ra, cùng đại ca của hắn đánh một trận. Chính là hiện tại Phong Thính Vũ thân mình không giống bình thường, làm cho hắn không dám vọng động.



Hơn nữa nhìn bụng đại ca, hắn liền tâm phiền ý loạn, mấy chiêu chống đỡ cũng vội vàng vô lực.



Phong Thính Vũ ngay lập tức nhận ra hắn đi sai một chiêu, chiêu thiểm như điện từ trong ngực hắn lấy ra phong mật hàm kia, run rẩy mở ra xem nội dung trong đó. Phong Văn Tuyết sắc mặt đại biến, không khỏi thầm hận chính mình không hủy diệt mật hàm đúng lúc.



“Đông Phương Vô Song là ai? Vì sao Triệu Tiểu Lâu cùng hắn mất tích?” Phong Thính Vũ vốn luôn luôn bình tĩnh hai tròng mắt bỗng nhiên trở nên lợi hại, mang theo một tia dao động tràn ngập sát khí.



Phong Văn Tuyết ngập ngừng nói: “Đông Phương Vô Song… Là Tĩnh Vương thế tử. Triệu Tiểu Lâu cùng hắn là bạn tốt đã nhiều năm.”



Phong Thính Vũ đuôi lông mày nhẹ khởi, hai mắt như có điện bắn thẳng đến hướng Phong Văn Tuyết.



Phong Văn Tuyết rất ít khi thấy y như vậy, biết đây là dấu hiệu báo trước y động khí tức giận, không khỏi cực kỳ lo lắng.



Hắn mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị giáo chủ, nhiều năm qua tâm tư kín đáo, thong dong lão luyện, mọi sự hung cát đều đem nắm trong tay chưa bao giờ để thoát qua. Nhưng trên đời này chỉ có hai người là hắn không thể nắm chắc được. Một vị chính là huynh trưởng hắn, tính cách quỷ dị; Phong Thính Vũ ngay sau đó muốn làm gì thiên hạ không ai đoán được, bởi vì y là người phi thường, tất nhiên không thể theo lẽ thường mà định. Còn có một vị, chính là tiểu thế tử Đông Phương Vô Song trước đó vài ngày đột nhiên lao tới.



Nếu nói so cùng Phong Thính Vũ, Đông Phương Vô Song như thế nào cũng là người bình thường, hơn nữa còn là người bình thường thông minh lanh lợi.



Một thiếu niên như vậy, lẽ ra Phong Văn Tuyết hẳn là dễ dàng khống chế, nhưng tiểu tử kia lại cố tình không chịu an bài theo lẽ thường, đem Phong Văn Tuyết gây sức ép quá sức. Vốn tưởng rằng phái người đưa hắn “áp giải” quay về kinh mọi sự liền đại cát, ai ngờ hắn lại có bản lĩnh giữa đường đào thoát khỏi sự giám thị của Thần Minh giáo, còn chạy đến Liễu Châu tiêu dao khoái hoạt một phen.



Phong Văn Tuyết cũng là một tháng trước mới biết được tin tức hắn ở Liễu Châu, nghĩ hắn dù gì cũng là thế tử, chỉ cần rời khỏi Thần Minh giáo không tìm phiền toái đến mình, muốn đi nơi nào chơi đùa cũng không sao, tả hữu đều không phải chuyện của mình.



Ai ngờ không quá một tháng, tiểu tử này liền biến mất.



Thần Minh giáo cùng kinh thành Tĩnh Vương gia có giao tình, thế tử là chạy đến tìm hắn, hiện giờ tới Liễu Châu đã thất tung, Thần Minh giáo như thế nào cũng là có trách nhiệm.



Hơn nữa lại liên lụy đến Triệu Tiểu Lâu, Phong Văn Tuyết chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại, huyệt Thái Dương thình thịch mà khiêu.



“Việc này ta đã sai người đi thăm dò. Ta đang chuẩn bị xuống núi tự mình đi tìm bọn họ, đại ca ngươi không cần lo.”



Phong Thính Vũ cũng không để ý đến hắn, đi thẳng vào nhà lấy mũ, hướng Huyền Nhai đi xuống.



Phong Văn Tuyết thấy vậy liền khẩn trương: “Ngươi muốn đi đâu?”



Phong Thính Vũ đi đến bên bờ Huyền Nhai, đang muốn vận khí, Phong Văn Tuyết đã một phen giữ chặt ống tay áo của y.



“Đại ca, ngươi không thể xuống núi! Ngươi hiện tại thân thể…”



Phong Thính Vũ vận khí phất tay một cái, run rẩy giải khai khỏi Phong Văn Tuyết, thả người nhảy xuống.



Phong Văn Tuyết kinh hãi, vội vàng đề khí nhảy theo. Hắn sợ Phong Thính Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy dưới chân càng dùng lực, hơi thở cũng trầm xuống, gắt gao đi theo phía sau Phong Thính Vũ.



Bất quá Phong Thính Vũ nội lực thâm hậu, có thể nói là thiên hạ vô song, tuy rằng thân hình không tiện, nhưng uy thế không giảm, lại thuận lợi xuống đến chân núi. Trái lại Phong Văn Tuyết phía sau y phải luôn lo lắng đề phòng, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.



“Đại ca…” Phong Văn Tuyết nhìn Phong Thính Vũ ngồi trên xe ngựa đối diện hắn nhắm mắt, tâm tình có chút phức tạp.



Đại ca từ khi ra đời tới nay, chưa bao giờ đối một người để tâm, hiện tại là vì một Triệu Tiểu Lâu, nhiều lần đánh vỡ nguyên tắc của mình. Phong Văn Tuyết vì lo lắng y đối với Triệu Tiểu Lâu có cảm tình, cho nên mới không muốn đem tin tức này nói cho y biết, ai ngờ Phong Thính Vũ lại mẫn cảm như vậy, không chỉ có đoạt lấy mật hàm, còn tự mình xuống núi cứu người.



Ai…



“Có tin tức gì không?” Phong Thính Vũ đột nhiên mở miệng.



Phong Văn Tuyết phục hồi tinh thần lại, nói: “Ta hoài nghi Đông Phương Vô Song cùng Triệu Tiểu Lâu bị dư nghiệt Hắc Phong phái bắt đi. Ngươi xác định ngày ấy người cùng ngươi quyết đấu đúng là Thạch Cuồng sao?”



Phong Thính Vũ mở mắt, kiên định nói: “Đúng vậy, là hắn. Đã chết.”



Phong Văn Tuyết nghe vậy, nhíu mi, thì thào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ còn có một người Hắc Ma chưởng? Người này ẩn thân phía sau Thạch Cuồng, không biết có mục đích gì…”




“Vâng!”



Phong Văn Tuyết thấy tử y quả thật đã bị dọa không ít, tự tay dìu hắn đứng lên, an ủi: “Tốt lắm, bổn tọa biết ngươi chỉ là vô tâm, sẽ không trách ngươi, trở về đem lời nói bổn tọa truyền lại, để cho bọn họ biết giữ mồm giữ miệng. Bổn tọa hiện tại đi gặp tông chủ, chuyện còn lại ngươi hãy chuẩn bị hảo.”



“Vâng.”



Phong Văn Tuyết đi đến trước cửa phòng Phong Thính Vũ, gõ gõ.



“Tiến vào.”



Phong Văn Tuyết đi vào, khép nhẹ cửa phòng, đi đến trước giường, nhìn nhìn Phong Thính Vũ đang nhắm mắt điều tức, cau mày nói: “Ngươi sắc mặt không được tốt.”



Phong Thính Vũ mí mắt cũng chưa động một chút.



Phong Văn Tuyết nhìn lên bàn, nói: “Như thế nào bữa tối không đụng?”



Phong Thính Vũ vẫn không nói chuyện.



Phong Văn Tuyết múc một chén cháo, nói: “Ít nhất uống bát cháo đi.”



Phong Thính Vũ rốt cục giương mắt nhìn hắn, thân thủ tiếp nhận, từ từ ăn.



Phong Văn Tuyết chần chờ một lát, nói: “Ngày mai ngươi thật muốn lên núi? Bụng ngươi…”



Bỗng nhiên thấy Phong Thính Vũ ánh mắt nhíu lại, buông cháo bát ôm bụng.



Phong Văn Tuyết vội hỏi: “Làm sao vậy?”



Phong Thính Vũ cau mày, bàn tay đặt lên bụng xoa xoa.



Phong Văn Tuyết thân thiết nói: “Muốn tử y đến xem một cái hay không?” Tử y y thuật cùng độc thuật đều là thực xuất chúng.



Phong Thính Vũ thản nhiên nói: “Không cần.” Nói xong dựa người về phía sau, xem ra không được thoải mái.



Phong Văn Tuyết nhíu mày: “Ngươi bụng cũng chín tháng rồi, ngày mai vẫn là không cần lên núi. Ta mang theo Vô Ngôn đi đến chỗ hẹn, mọi cái khác đều đã an bài hảo, ngươi chỉ cần trong này chờ, như thế nào?”



Phong Thính Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Khuya rồi, ngươi quay về đi.”



“Lời nói của ta ngươi có nghe hay không?”



Phong Thính Vũ không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngón tay đặt trên thanh trường kiếm bên người.



Phong Văn Tuyết biết đây là y đang đuổi người, nếu không đi, chỉ sợ y thật sự chém cho một kiếm, bức hắn đi ra ngoài.



Nếu là ngày xưa, cùng y đánh một hồi cũng không sao cả. Bất quá như đã nói, Phong Văn Tuyết đối với cái bụng của đại ca hắn thật sự vừa kinh vừa sợ, không phải là nhường nhịn, mà là không có dũng khí, vì thế đành phải phẫn nộ bỏ đi.



Hắn vừa ly khai khỏi phòng, Phong Thính Vũ liền không gắng gượng thêm được nữa, nghiêng hẳn người dựa vào bên giường. Sau một lúc lâu, y co cả người, hai tay che bụng, không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ kiên nhẫn xoa xoa, nghĩ cũng giống như mọi khi, trong chốc lát sẽ yên ổn trở lại.



Quả nhiên sau một lúc lâu, cảm giác hảo hơn nhiều, Phong Thính Vũ cầm lấy kiếm, phủ thêm áo choàng, hướng cửa ra đi, ai ngờ mới vừa đi tới bên cạnh bàn lại đột nhiên dừng lại, hơi hơi xoay người.



Y nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ mặt tựa hồ có chút khó hiểu, còn mang theo chút không kiên nhẫn. Xuyên qua lớp áo choàng trắng, y tựa hồ có thể thấy hình dáng hai chân bé xíu của đứa nhỏ thay phiên nhau đạp vào bụng y.



Mấy tháng gần đây đứa nhỏ động tĩnh rất lớn, thường thường làm cho y trở tay không kịp. Lúc mới bắt đầu y còn nghĩ, như thế nào đứa nhỏ này còn có thể chuyển động?



Về sau quen dần, y còn hoài nghi đứa nhỏ chẳng lẽ hiện tại cũng đã trong bụng y luyện công sao.



Việc này cũng không hảo, nền tảng võ công nhất định phải dạy hảo, tốt nhất vẫn là sinh ra rồi tự mình dạy thì sẽ tốt hơn. Hiện tại tay chân còn không có chỗ để duỗi, sẽ không  có tác dụng gì nhiều.



Đáng tiếc ý tưởng của y lại truyền không đến chỗ thai nhi. Nó nghĩ muốn động liền động, nghĩ muốn ngủ là ngủ, hoàn toàn không để ý tới đang làm cha nó một bụng nghi hoặc.



Bình thường khi đứa nhỏ náo loạn, Phong Thính Vũ còn kiên nhẫn sờ sờ bụng, không để ý tới, thế nhưng lúc này thì khác.



“Không nên cử động! Ta muốn đi cứu phụ thân ngươi, cử động nữa không buông tha ngươi!” Phong Thính Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm bụng mình nói.



Nói cũng thần kỳ, đứa bé kia giống như thật sự nghe được lời phụ thân nói, bên trong lại mấp máy hai cái, chậm rãi an tĩnh trở lại.



Phong Thính Vũ lúc này đã xuất ra một tầng mồ hôi, chỉ là y không chú ý. Thấy bụng mình rốt cục cũng yên ổn trở lại, liền nắm chặt trường kiếm, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.



Trong sơn trang đã dàn xếp người của Thần Minh giáo trông coi, bất quá lấy công lực Phong Thính Vũ, tự nhiên có thể thoải mái tránh đi bọn thủ vệ, vô thanh vô tức chuồn ra ngoài.



Núi non đen nhánh ẩn giấu bao nhiêu quái thú kỳ quái. Màn đêm đen kịt che chắn hết thảy ánh sáng cùng màu sắc, chỉ còn lại tiếng gió, tiếng lá cùng tiếng động của bọn dã thú không biết đang ẩn mình ở nơi nào.



Núi rừng ban đêm là sát thủ đáng sợ, thiên nhiên cất giấu những thứ mà con người phải e dè, sợ hãi. Bất quá đối với một cao thủ như Phong Thính Vũ mà nói, đêm tối chỉ là đêm tối, ngăn không được y.



Công lực của y thâm hậu, mắt có thể thấy mọi vật, võ công lại cao, phàn sơn việt lĩnh (trèo đèo lội suối) là chuyện nhỏ. Mặc dù hiện tại trước người treo thêm một cái “trói buộc” y vẫn nhanh như gió, trong bóng đêm phân rõ phương hướng, hướng về mục đích lao đi.