[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần

Chương 3 : Phương hầu Khinh Trần

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Mẹ kiếp, lũ chó Tần này, không thể ra đây đánh một trận lại không định xéo khỏi nơi đó.”



“Nhát gan thế này thì làm gì phải bố trí trọng binh trên biên cảnh, chết cũng không chịu lui?”



“Còn không phải là trông ngóng Đại soái của chúng ta mau hồi kinh? Tôi nói Đại soái, ngài cứ về đi. Ngài một ngày chưa đi, cái bọn bị ngài đánh sợ run đó cứ quyết làm rùa đen rút đầu, chúng tôi không thể buồn chết đâu.” Đại tướng Triệu Vĩnh Liệt ngoác miệng trêu ghẹo chủ soái.



Phương Khinh Trần cười nhìn các tướng lĩnh hô to uống say trong soái trướng, ôi, xem ra Nguyên soái mình đây thật sự rất thất bại, vĩnh viễn đều là đối tượng để các tướng quân thủ hạ trêu cười.



“Không đánh nhau cũng không có gì là không tốt? Ý nghĩa tồn tại của quân nhân là bảo vệ, mà không phải chiến tranh, nếu thật có thể vì ta mà chấn nhiếp khiến họ không động can qua, ta không ngại vĩnh viễn ở lại đây.”



“Đại soái, ngài đừng đùa, ngài là ai chứ. Cho dù ngài chịu ở lại, Hoàng thượng cũng không nỡ để ngài vĩnh viễn ở lại chốn gió cát này, cùng bọn thô kệch chúng tôi đánh giặc.” Thiên tướng Trác Lăng Vân cao giọng cười to.



Mọi người cùng ầm ầm xác nhận, cười ha ha.



Phương Khinh Trần chỉ mỉm cười lắc đầu, nhìn bên ngoài rất khó khiến người tin y chính là một vị tướng quân, tuấn lãng thần kỳ, tuổi trẻ thần kỳ, vĩnh viễn mang theo khí chất nho nhã, ôn hòa mỉm cười với mỗi người. Trong ánh mắt sáng ngời, phảng phất không lúc nào là không mang theo vẻ ấm áp đạm đạm. Bất kỳ ai ở bên y đều có cảm giác như gội trong gió xuân.



Cơ hồ mỗi một người nhìn thấy y đều nguyện ý thân cận, nguyện ý cùng y kết bằng hữu, nhưng tuyệt không tin y có thể bách chiến sa trường, có thể chỉ huy vạn mã thiên quân, song mỗi một tướng quân trong quân trướng lúc này, đều từng được Phương Khinh Trần cứu trên chiến trường không chỉ một lần.



Đại nguyên soái thần dũng vô địch trên chiến trường, thân thiết ôn hòa sau chiến trường, có thể nói cười không chút cố kỵ với binh tốt thấp nhất, khiến Sở quân trở thành quân đội không biết kính trọng thượng cấp nhất trong các nước. Gần như tất cả tướng lĩnh nhàn rỗi vô sự đều thích lấy chủ soái của họ ra trêu chọc.



Mà Phương Khinh Trần trước giờ chỉ mỉm cười dung túng hết thảy. Lúc này bị ái tướng giễu cợt, y cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đã dâng tấu, nói rõ Tần quân có lòng hổ lang, lúc nào cũng dòm ngó quốc thổ ta, ta phải thủ tại biên cảnh, tin rằng Hoàng thượng sẽ không triệu ta trở về…”



Chưa dứt lời, ngoài trướng đã truyền đến tiếng thông báo. “Đại soái, Kỷ tướng quân trong kinh có cấp sứ cầu kiến.”



Ánh mắt Phương Khinh Trần thoáng ngưng, cao giọng hạ lệnh “Truyền y vào.”



Theo tiếng thở dốc dồn dập, một người sấp ngửa chạy vào trướng, mình mẩy toàn là gió bụi, cả người đã thành màu vàng đất, đủ thấy người này dọc đường chạy như tên bắn, quả nhiên là ngày đêm kiêm trình, không hề dừng lại.
Phương Khinh Trần ra sức lắc đầu: “Ta không say, Vĩnh Liệt, ngươi đang khó chịu vì ta sao?”



Triệu Vĩnh Liệt tiếp tục cười gượng.



Phương Khinh Trần nhìn hắn bằng ánh mắt say mông lung: “Vĩnh Liệt, các ngươi đều rất tốt với ta đúng không? Các ngươi đều tín nhiệm ta, không nghi ngờ ta, nguyện ý giao sinh tử cho ta, đúng không?”



Triệu Vĩnh Liệt gật đầu, trịnh trọng nói: “Phải!”



Phương Khinh Trần ha ha cười rộ: “Nếu ta lựa chọn nghĩa khí của các ngươi, ta sẽ không gặp phải bội phản, sẽ không bị vứt bỏ, sẽ không bị thương tổn, đúng không? Nhưng mà, ta chọn Hoàng đế, cho nên nhất định phải bị vứt bỏ, việc này không có gì phải đau lòng. Chẳng qua ta làm cho Hoàng thượng nhiều như vậy, Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm, ta không làm gì cho các ngươi, tại sao các ngươi tốt với ta như thế?”



Triệu Vĩnh Liệt xót xa trong lòng: “Đại soái, bởi vì ngài đối với chúng tôi quá tốt. Trước ngài, chưa một Đại nguyên soái nào có thể bỏ xuống dáng điệu, bên những kẻ thô kệch chúng tôi như huynh đệ, chưa một Đại nguyên soái nào, chẳng những không đoạt công lao của thủ hạ, ngược lại còn luôn đẩy công trạng cho cấp dưới, cũng chưa một Đại nguyên soái nào, vì cứu chỉ một quan tướng thủ hạ mà mấy lần tiến xuất, đánh vào trận địa địch, Đại soái ngài…”



Phương Khinh Trần cười rộ: “Vĩnh Liệt, đừng hiểu lầm, ta không phải người tốt đâu? Ta kỳ thật cực kỳ tự tư tự lợi, cả ngày ngóng trông người khác tốt với mình, ngóng trông người khác xem mình là người quan trọng nhất. Chỉ cần có người chịu toàn tâm toàn ý tốt với ta, ta sẵn lòng giao hết thảy cho y, chết vì y cũng cam nguyện, thế nhưng, nếu có người phụ ta thương ta, ta tất hồi báo gấp trăm ngàn lần, khiến y cả đời thống khổ không hiểu, sống không bằng chết. Vĩnh Liệt, ta không phải người tốt.”



Y không ngừng kêu lên như điên: “Vĩnh Liệt, ta không phải người tốt, thật sự.”



Triệu Vĩnh Liệt gật đầu lấy lệ, dỗ y nằm xuống như dỗ một đứa trẻ: “Được được được, ngài không phải người tốt, mau ngủ đi.” Nhẹ nhàng đưa tay kéo lại chăn cho y, rồi lại không đành lòng rời khỏi trướng.



Hắn ngơ ngẩn thủ trước giường Phương Khinh Trần, chỉ cảm thấy lòng đầy khổ sở khó chịu. Nguyên soái như thần ngày đó, hiện giờ thương tâm yếu ớt hệt như một anh nhi vô trợ. Sở Nhược Hồng, tiểu Hoàng đế vô tri kia, ngươi tạo nghiệt gì, không có Đại soái thì nào có ngươi hôm nay, xưa nay đế vương thường phụ lòng, ngươi thật là…



Hắn cúi đầu, bi thống vùi mặt vào lòng bàn tay, không trông thấy ánh mắt Phương Khinh Trần đột nhiên mở ra, ánh mắt thanh minh là thế, không có một chút men say, ánh mắt lạnh lùng là thế, băng hàn như vạn cổ huyền băng.



Y chỉ thản nhiên nhìn Triệu Vĩnh Liệt một cái, lại nhắm mắt, giống như thật sự ngủ say.



Vĩnh Liệt, ta không hề lừa ngươi. Ta không phải người tốt, thật sự.