[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần
Chương 4 : Tương kiến tương tuyệt
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Hôm sau Phương Khinh Trần tỉnh lại, hỏi Triệu Vĩnh Liệt mình say có lỡ lời càn quấy không, Triệu Vĩnh Liệt chỉ ngoác miệng cười ngây ngô không đáp.
Phương Khinh Trần cũng chẳng hỏi gì nữa, chỉ triệu tập chúng tướng nghị sự. Y tuy về kinh nhưng không muốn cho Tần quân có bất cứ cơ hội nào để thừa, đối với tất cả công kích Tần quân khả năng sẽ có, đưa ra đủ các phương án ứng biến, dặn dò chư tướng tuyệt không thể để mất một tấc đất vào tay người Tần.
Lại viết từng phong thư, sai người đưa đến tướng lĩnh trú quân các nơi toàn quốc. Các tướng quân tay nắm quân quyền trong nước, đa phần được y đề bạt, người người nhận trọng ân của y, trong thư y nhiều lần dặn dò, bất kể trong triều phát sinh biến cố gì, họ cũng không thể lợi dụng quân đội làm chuyện tổn hại đến quốc gia.
Lại cười an ủi mỗi một tướng lĩnh sắc mặt nặng nề, cười tuần tra toàn quân, cười cùng bộ tốt sĩ binh tán gẫu, sau đó thánh chỉ đến.
Y mỉm cười dẫn mọi người tiếp chỉ, triệu hồi, tự biết đần độn, khó đảm đương trọng trách, từ khi phụng chỉ bảo vệ biên cương đến giờ, ngày đêm không yên, nay được triệu hồi, như trút gánh nặng, vô cùng cảm tạ ân huệ của bệ hạ.
Sau đó y mỉm cười cáo biệt mọi người, một khắc không ngừng cùng sứ giả tuyên chỉ hồi kinh.
Sau khi y rời đi đâu chừng nửa ngày, đại tướng Triệu Vĩnh Liệt đơn thân độc mã lên đường đuổi theo. Tướng lĩnh thủ biên cương, vô cớ rời khỏi quân đội là tử tội, song chư tướng trong quân không ai báo lên trên, cũng không một ai phái quân đội đi tìm, chuyện này liền như chưa từng phát sinh, lặng lẽ im tiếng bị mọi người tận lực ỉm đi.
Triệu Vĩnh Liệt một đường đuổi theo Phương Khinh Trần vào kinh, không dám đuổi quá gần, sợ Phương Khinh Trần tai mắt nhanh nhạy, bị y phát hiện, đành phải theo xa xa, chờ vào thành đã chẳng thấy tung tích Phương Khinh Trần. Bất quá trong lòng biết Phương Khinh Trần tất sẽ vào cung kiến giá, cho nên cũng không sốt ruột, trước một bước đi tìm tướng lĩnh Ngự lâm quân Kỷ Phi từng nhận đại ân của Phương Khinh Trần kia.
“Triệu tướng quân, quyền hạn của ta đã bị hạn chế, thật sự không cách nào giúp ngài vào nội thành.”
“Tại sao? Ngự lâm quân là cận vệ của thiên tử, quyền lực của ngài không phải có thể cho người tự do ra vào hoàng thành sao?”
“Nhưng ta là người được Phương hầu đề bạt, trong kinh khẩn cấp điều động Ngự lâm quân, Cấm vệ doanh, đương nhiên không thể để ta cầm quyền nữa.”
Triệu Vĩnh Liệt đại biến sắc mặt: “Tại sao phải điều Ngự lâm quân Cấm vệ doanh, tại sao không để ngài phụ trách quản lý, bọn họ thật muốn xuống tay với Phương hầu?”
Kỷ Phi vội nói: “Ngài yên tâm, không phải muốn động thủ với Phương hầu, chỉ là để phòng vạn nhất, họ phải giải binh quyền của Phương hầu, triệt chức Tổng soái tam quân, cũng không để ngài ấy quản lý Ngự lâm quân Cấm quân kinh thành nữa, sợ Phương hầu trở mặt, cho nên phục ít binh mã trong cung để phòng vạn nhất. Chỉ cần Phương hầu không động thủ thì Hoàng thượng sẽ không để bất kỳ ai động thủ.”
Triệu Vĩnh Liệt vẻ mặt phẫn nộ: “Dùng ám binh phục công thần, Hoàng đế này…”
Chỉ là, Hoàng thượng, ngài cũng thật sự không nhìn ra sao?
Thôi thôi thôi, ngài đã vô tâm thì ta cũng thôi vậy.
Phương Khinh Trần cười thê lương trong lòng, ngẩng đầu, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước: “Hoàng thượng cũng cho rằng thư này là thật?”
Ánh mắt ôn hòa như vậy, lại khiến Sở Nhược Hồng như ngồi trên lửa. Đương nhiên không, Khinh Trần, ta tin ngươi, đây rõ ràng là do chúng hãm hại ngươi.
Rất muốn buột miệng, trước mặt tất cả thần tử, bảo vệ người quan trọng nhất, nhưng cuối cùng lại cắn răng nhịn xuống.
Hắn cần một lý do, một lý do có thể khiến Phương Khinh Trần từ bỏ binh quyền. Khinh Trần luôn rất tốt với ta, chỉ cần sau đó ta thật lòng xin lỗi, y nhất định sẽ không trách ta.
Trong lòng lẩm nhẩm lặp lại, hắn rốt cuộc có thể miễn cưỡng cười ra tiếng: “Khinh Trần, trẫm tự nhiên là không tin, chẳng qua đã xảy ra chuyện thế này, bá quan khó tránh khỏi nghi ngờ, ngươi cứ ở lại vài ngày cho họ điều tra, đợi sự tình tra rõ, xem còn ai dám chỉ trích ngươi.”
Phương Khinh Trần mỉm cười, nhìn hắn chăm chú, hồi lâu không nói gì.
Ánh nhìn chăm chú lâu như vậy khiến Sở Nhược Hồng bỗng kinh hồn táng đảm, vẫn là ánh mắt ấm áp như xưa, không một chút trách cứ, không một chút phẫn nộ, tại sao hắn nhất định không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Khinh Trần.
Sở Lương bên cạnh rốt cuộc không kiềm chế được, tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Phương hầu.”
Phương Khinh Trần hơi chấn động, lộ ra biểu tình như mộng vừa tỉnh, thanh âm thấp như nói mớ: “Trường đại mộng này cũng nên tỉnh rồi.”
Không ai nghe rõ y nói gì, Sở Nhược Hồng hơi lo lắng gọi khẽ một tiếng: “Khinh Trần.”
Phương Khinh Trần vẫn chỉ ôn nhu đối với quân vương một tay y bảo hộ, mà nay đã trưởng thành, nở một nụ cười, sau đó quỳ xuống.