[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần

Chương 5 : Xin xem tim thần

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Sở Nhược Hồng cả kinh, trực tiếp từ trên ngự tọa đứng bật dậy.



Phương Khinh Trần lại không hề ngẩng đầu nhìn hắn, mà cung cung kính kính theo đạo quân thần, dập đầu với hắn. Tiếng nhỏ to nghị luận từ bá quan bốn phía lại truyền đến, nhưng Phương Khinh Trần cả khóe mắt cũng không hề lướt qua hai bên.



Sở Nhược Hồng bỗng thấy hoảng sợ: “Khinh Trần…”



“Vi thần về sau không thể dốc sức vì bệ hạ nữa, xin Thánh thượng bảo trọng nhiều hơn.”



Sở Nhược Hồng ngay cả tim cũng đã lạnh toát: “Khinh Trần, ngươi đừng nói như vậy, chỉ là tạm thời làm an tâm bá quan, ngươi vẫn là Trấn quốc hầu trẫm tín nhiệm nhất, ngươi…”



Phương Khinh Trần mỉm cười ngước nhìn quân vương cao cao tại thượng kia, chầm chậm đưa hai tay lên: “Hoàng thượng, ngài cho người tháo bội kiếm của thần, lại quên mất, đôi tay này của thần, xuyên vàng nứt đá như thường, có kiếm hay không đều không quan trọng.”



Sở Nhược Hồng chấn động toàn thân, lộ ra vẻ kinh sợ, không cầm được lòng lùi về một bước, lại quên mất phía sau là ngự tọa, thân thể mất cân bằng ngã ngồi xuống.



Chúng thần cũng đều lộ vẻ kinh sợ, nhao nhao lui ra sau.



Sở Lương quát to: “Người tới.”



Sở Nhược Hồng đại biến sắc mặt, cả kinh nói: “Không được…”



Nhưng mở miệng đã muộn, dưới hiên, sau cột bỗng nhảy ra hơn mười võ sĩ, ngoài điện cũng có quân sĩ như thủy triều ào đến.



Sở Nhược Hồng mặt như tro tàn, xong rồi, cứ thế này thì Phương Khinh Trần sao còn chịu tha thứ cho hắn.



Nhưng Phương Khinh Trần cả đầu cũng không hề quay lại, mũi nhọn lạnh lẽo khắp điện, y nhìn như không thấy, vẫn mỉm cười nhìn Sở Nhược Hồng: “Chuyện thông địch đó, vốn không phải ngôn ngữ có thể biện bạch, Hoàng thượng…”



Y ngưng mắt nhìn thiếu niên Hoàng đế y một lòng bảo hộ, một ý dạy dỗ, một tay phù trợ, ánh mắt ôn nhu vô cùng: “Hoàng thượng, xin xem tim thần.”



Y đưa tay, cắm xuống, máu tươi.



Khắp điện huyên náo, văn võ bá quan không ai không kinh tuyệt biến sắc, ngay cả quân sĩ võ dũng liên can cũng người người sắc mặt tái nhợt, mỗi kẻ lộ vẻ không dám tin.



Mà tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của thiếu niên Hoàng đế đã vang lên: “Đừng mà, Khinh Trần…”



Nhưng mà thanh âm của hắn tuyệt không thể nhanh hơn động tác của Phương Khinh Trần, mười ngón tay Phương Khinh Trần, xuyên vàng nứt đá, cứ thế xé toang lồng ngực mình.



Trên mặt y không có vẻ đau đớn, vẫn là nhất phái ấm áp, ánh mắt ôn nhu như nước, nóng rực như lửa cứ thế bình tĩnh nhìn Hoàng đế sắc mặt không còn chút máu.




Hắn chỉ biết phải ôm người quan trọng nhất trong sinh mệnh này, không bao giờ được buông ra nữa, hắn chỉ biết phải từng tiếng từng tiếng gọi tên y, khẩn cầu, y sẽ trở về.



“Khinh Trần, Khinh Trần, chúng ta bắt đầu một lần nữa, Khinh Trần, ta sai rồi.”



Rất nhiều rất nhiều năm trước, một đứa trẻ, dưới gốc liễu bên hồ, trông thấy một thiếu niên tướng quân oai hùng. Khi đó ánh dương xán lạn như vậy, nhưng vẻ tươi cười bên môi đại ca ca ấy còn xán lạn hơn ánh dương.



“Khinh Trần, ngươi sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta, phải không?”



“Vâng, điện hạ.”



“Khinh Trần, đừng đi, ta sợ.”



“Nhược Hồng, ta sẽ mãi bảo vệ ngài, có ta ở đây, ngài không cần sợ hãi chuyện gì?”



“Khinh Trần, ta xin lỗi, ta lại gây họa, hại ngươi bị hoàng huynh mắng. Ngươi đừng giận ta nha.”



“Tiểu điện hạ của ta, Khinh Trần sẽ vĩnh viễn không giận ngài.”



“Khinh Trần, ngươi làm tướng quân trăm năm, ta làm Hoàng đế trăm năm, chúng ta mãi bên nhau, được không.”



“Được.”



Sở Nhược Hồng khe khẽ cười rộ, tốt biết mấy, những năm tháng tốt đẹp ấy. Tại sao hắn lại quên mất, tại sao hắn lại không tin Khinh Trần của hắn.



“Khinh Trần, ta sai rồi, ngươi đừng giận ta, được không?”



Khinh Trần từng nói sẽ vĩnh viễn không giận ta, cho nên, Khinh Trần, ngươi nhất định sẽ đứng dậy mỉm cười với ta.



“Khinh Trần, ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau, ta sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, Khinh Trần chúng ta bắt đầu lại đi.”



Hắn cứ lẩm bẩm tới lui, người đến lại đi bên cạnh, bao nhiêu kẻ ở bên hô hoán, hắn không nghe thấy. Đừng có ồn, Khinh Trần sẽ không nghe thấy ta đang gọi y.



Bao nhiêu người muốn kéo hắn, hắn cầm kiếm khua loạn, có người kêu thảm, có người máu tươi tung tóe, thế thì có gì hệ trọng, chúng đều là kẻ xấu. Khinh Trần, về sau ta sẽ không để ý đến chúng nữa, ngươi đừng giận, quay về đi. Các ngươi thật là, tại sao luôn không buông tha cho ta, các ngươi không cho ta gọi Khinh Trần, Khinh Trần sẽ thật sự giận ta, sẽ không về nữa.



Khinh Trần, quay về đi, ta sai rồi, để chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.