[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần
Chương 6 : Sử sách luân hồi
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Điều này không thể?” Vo tròn mật tín ném sang bên. Chủ soái Tần quốc, tam hoàng tử Tần Húc Phi phẫn nộ rống lên.
Phó tướng Liễu Hằng im lặng nhặt mật tín lên, vừa mở ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Điều này sao có thể?”
Tần Húc Phi nghiến răng, một chưởng đập bàn: “Phương Khinh Trần cứ thế mà chết, người đã giết vô số dũng sĩ Đại Tần ta, bên ta mấy chục vạn đại quân nhiều năm chinh chiến cũng không đối phó được ấy, cứ thế mà chết.” Y nắm tay thành quyền, nhất thời chỉ cảm thấy oán giận phiền muộn không nói nên lời.
Liễu Hằng nhớ lại bóng dáng siêu trác bạch y bạch mã, đứng giữa vạn quân ấy, rõ ràng là địch nhân, rõ ràng phải vì y chết đi mà cao hứng, thế nhưng vừa nghĩ đến thế gian không còn nhân vật này nữa, trong lòng lại cũng bất giác buồn bã.
“Ta chẳng qua muốn hại y một chút, muốn cho y tạm thời mất đi binh quyền, muốn cho y thấy hiệu trung một đứa trẻ vô tri sẽ có kết cục gì, muốn có một ngày quân đội ta bao vây Sở kinh, để y ở đầu thành nhìn hùng tư quân ta, nhưng y, y, y lại chết như vậy?” Hận sắc trong mắt Tần Húc Phi cực đậm, quyền trái đập mạnh lòng bàn tay phải “Y lại không phải chết trên tay ta, lại chỉ vì chứng tỏ cõi lòng với hôn quân kia mà chết.”
Y nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy trong lòng oán giận vô hạn, rõ ràng là kế sách của y, giành được thành công chưa từng có. Tại sao trên cảm giác chỉ có uể oải thất vọng, mà không có chút khoái lạc nào?
Liễu Hằng nhìn y thần sắc phức tạp, chợt nói: “Điện hạ, giờ này khắc này, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hiện tại đã bắt đầu than thở cho Phương Khinh Trần, có phải quá sớm.”
Vẻ giận dữ trên mặt Tần Húc Phi chợt cứng lại, như than như thương mà nói: “Muốn trừ Sở Nhược Hồng, phải giết Phương Khinh Trần, có thể tru Phương Khinh Trần, chỉ có Sở Nhược Hồng. Sở Nhược Hồng thậm chí không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ bản thân sự không tín nhiệm của hắn đã giết chết Phương Khinh Trần, nhân vật tuyệt thế như vậy, cứ thế chết đi.”
“Muốn trừ Sở Nhược Hồng, phải giết Phương Khinh Trần, có thể giết Sở Nhược Hồng, chỉ có Phương Khinh Trần.” Liễu Hằng nói nhàn nhạt “Khoảnh khắc Phương Khinh Trần chết đó, cũng đã định kết cục của Sở Nhược Hồng.”
Sau khi Phương Khinh Trần chết, ông phong Phương Khinh Trần làm Tịnh Kiên vương, vì y xây dựng vương phủ vĩnh viễn không có chủ nhân, xa xỉ phú quý hơn cả hoàng cung. Phong Phương Khinh Trần làm Tể tướng, cùng giải quyết âm dương, chủ trì chính vụ, từ đó tướng vị Yên quốc vĩnh viễn để trống, không còn bất cứ ai có thể bái tướng nữa, lại phong Phương Khinh Trần làm tổng soái tam quân, từ đây quân đội Yên quốc không ai có tư cách nhậm chức Đại nguyên soái nữa. Ông thậm chí còn đặt cho con mình cái tên Khinh Trần. Sau đó, khi mắt thấy đang nắm cả thiên hạ trong tay, ông rốt cuộc đã dùng hết tất cả tâm lực, đổ bệnh một trận, vị đế vương bách chiến bách thắng này, trước khi chết nói hai chữ cuối cùng là “Khinh Trần.” Lúc ấy, ông mới chỉ hai mươi tám tuổi.
Sau khi ông chết, Yên quốc hùng mạnh bởi vì mất đi chủ nhân mạnh mẽ mà sụp đổ, thiên hạ một lần nữa sa vào hỗn chiến sát phạt.
Mãi đến bây giờ, chư quốc vẫn phân tranh không ngừng. Đến nay vẫn có người thở than, nếu năm đó Phương Khinh Trần không chết, có y phụ tá Yên vương, nhất định có thể mở ra thái bình vạn thế, sẽ không đến mức có phân tranh sát phạt ba trăm năm qua.
Đương nhiên cũng có người nói, nếu Phương Khinh Trần không chết, rồi có một ngày cũng nhất định sẽ bị Yên vương giết chết, may mắn lớn nhất của Phương Khinh Trần, chính là y chết sớm, cho nên trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Yên vương.
Trên sử sách, tất cả những người tên Phương Khinh Trần, kết cục đều thê lương bi khổ, tất cả quân vương có quan hệ với Phương Khinh Trần, cũng nhất định kết thúc trong tăm tối.
Sở Nhược Hồng cũng đã định là quân chủ thứ tư bị viết vào sách sử, vì Phương Khinh Trần mà hủy diệt.
Giờ này mắt nhìn bạch cốt lạnh ngắt ấy, Tần Húc Phi thở dài thườn thượt, nhìn lên trời cao, tại nơi cao nhất không thể trông thấy, phải chăng có bàn tay không người thấy được đang lặng lẽ im tiếng chuyển dời mọi việc trên nhân gian.
Sở Nhược Hồng vẫn không biết sự phiền não và cảm thán của người ngoài, chỉ si si nhìn bạch cốt, không ngừng nói: “Khinh Trần, Khinh Trần, ngươi dậy đi, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?”