[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần
Chương 7 : Chân tướng Tiểu Lâu
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Khinh Trần, Khinh Trần, ngươi dậy đi, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?” Màn hình hiển thị dừng trên khuôn mặt Sở Nhược Hồng đã bị râu tóc vừa bẩn vừa rối che khuất hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia, phảng phất tản ra lam quang dày đặc, khiến người nhìn mà lạnh cả tim.
Trương Mẫn Hân lắc đầu: “Khinh Trần, cậu làm việc thật là càng ngày càng tàn nhẫn, tôi thật thông cảm cho những Hoàng đế đã yêu cậu đó.”
Ngô Vũ bên cạnh cười khẽ: “Được rồi, từ sau khi cậu ta trở về, mỗi lần chúng ta dùng màn ảnh truy tung tiểu Hoàng đế kia, cậu ta nhất định không ngồi bên xem, cậu định trách với không khí là cậu ta tàn nhẫn à?”
“Đại khái là chột dạ, không dám nhìn nghiệt mình tạo nên đó mà.” Trương Mẫn Hân cười khẩy.
“Thí nghiệm đã kết thúc thì không cần thiết truy tung đối tượng thực nghiệm nữa.” Phương Khinh Trần ý thái nhàn nhã dựa trước cửa, vừa uống nước vừa uể oải đáp.
“Cuối cùng cũng chịu ra, cậu lại đây, nhìn coi cái người bị cậu hại hiện tại đã thảm thành thế nào.” Trương Mẫn Hân một chân đạp lên ghế, hai tay chống nạnh chẳng có xíu nghi thái nào, trưng ra tư thế bênh vực kẻ yếu.
“Cô đồng tình hắn? Sao không đồng tình ta, lần lượt toàn thân tâm đầu nhập, đi yêu, đi bảo hộ, lại lần lượt thống khổ khi bị thương tổn, bị vứt bỏ, bị nghi kỵ.” Phương Khinh Trần cười khẩy nói “Đã lưu chuyển bốn thời không, ta vẫn chưa thể hoàn thành luận văn thí nghiệm lần này, môn khóa phải làm này, ai tới đồng tình ta?”
“Đó là mệnh cậu không tốt, ai kêu cậu phải chọn luận tình yêu hoàn mỹ của đế vương gì đó, xúi quẩy là đáng.” Trương Mẫn Hân lạnh lùng nói.
Phương Khinh Trần mắt bắn tên độc: “Đúng đúng đúng, cô thông minh, cô giỏi giang, chọn một đề mục luận sự vĩ đại của mẫu ái, vừa cũ rích vừa dễ dàng như vậy, tùy tiện tìm đối tượng mô phỏng thế nào cũng không thành vấn đề, chẳng những hưởng hết sự ấm áp được mẫu thân thương yêu, thậm chí còn cố ý không hoàn thành luận văn, cố ý thất bại vào phút cuối để được mô phỏng nhiều lần, một lần nữa hưởng thụ tình yêu vô tư nhất trên thế giới này.”
Cả Trương Mẫn Hân cũng lộ ra vẻ căng thẳng: “Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất thiết đừng dùng tinh thần lực, vi quy xử phạt là vô cùng đáng sợ. Huống chi tinh thần lực của cậu là mạnh nhất trong chúng ta, hiện tại cảm xúc của cậu không ổn định như vậy, tinh thần một khi tùy ý bộc phát, chỉ sợ khó mà khống chế bình thường, lấy cậu làm trung tâm, trong vòng một dặm, chỉ sợ chẳng ai sống nổi?”
“Tôi cần để ý sự chết sống của người khác sao? Tôi ở nhân gian bảy đời, mỗi một đời chứng kiến đều là bội bạc, mỗi một đời nhìn thấy, đều là bán đứng phản bội, trí tuệ của nhân loại chỉ dùng để giết hại đồng loại, kỹ năng của nhân loại chỉ dùng để tra tấn đồng loại, thế nhân như vậy, đáng được bảo hộ, đáng được tồn tại ư?”
Thanh âm kích phẫn ấy khiến ba người ở đây đều biến sắc. A Hán, người tính tình tốt nhất, chưa từng sát hại sinh mệnh trong bọn họ lại nói ra lời thế này, thương tổn và đau khổ y phải chịu, rốt cuộc sâu nhường nào.
Thanh âm của Ngô Vũ cũng pha chút kinh hoàng: “A Hán, chính bởi vì thế nhân ti tiện, mới không đáng vì họ vi quy chịu phạt, hãy nhớ đây chỉ là mô phỏng, chỉ là thực nghiệm vì nộp luận văn mà phải thông qua, đây không phải thân thể cậu, bất kể bị thương cũng vậy, chịu nhục cũng vậy, đây đều chỉ là một trò chơi một giấc mộng, nhất thiết đừng tin thật, đừng đầu nhập, ghi nhớ bài tập của cậu, ghi nhớ, nếu rớt, phải học lại học phần thảm chừng nào.”
“Cứ cho là trò chơi, mỗi một chút đau đớn của thân thể này, tôi đều cảm thụ được, tất cả nhục nhã bi thống tôi đều phải nhận lấy, các người chỉ ngồi trước màn hình xem kịch, làm sao hiểu được.”
Sự kích phẫn cùng đau khổ trong thanh âm, khiến ba người đều bất giác kinh hoảng.
Ngô Vũ luống cuống thao tác: “Đừng như vậy, A Hán, sau khi vào đời, xui xẻo không chỉ mình cậu… Nếu không thì tôi mở tần số của Tiểu Dung, cho các cậu dùng ý niệm tâm sự, cậu ta hiện tại đang bị lăng trì, nhưng cảm xúc vô cùng yên ổn, còn cười nghi người hành hình người ta, dùng đao không chuyên nghiệp…”
Phương Khinh Trần ra hiệu, bảo Ngô Vũ và Trương Mẫn Hân tiếp tục chuyện phiếm với A Hán, phân tán lực chú ý của y, bản thân thì rảo bước đi ra, gõ cửa phòng giáo sư.