[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần
Chương 8 : Lịch thế chân tình
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Giáo sư, tôi nghĩ, cần can thiệp mô phỏng của A Hán, cho dù thần kinh chúng ta kiên cường gấp trăm lần người thường, nhưng cũng sẽ bị thương tổn, tình hình của A Hán không được khéo lắm, nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn, mặc chuyện kiểu này nhiều lần phát sinh, tâm lý của y sẽ bị thương tổn khó mà khôi phục.” Từ sau khi kết thúc mô phỏng về đến Tiểu Lâu, Phương Khinh Trần lần đầu tiên vẻ mặt trịnh trọng, đứng trước mặt thầy mình.
Giáo sư Trang bề ngoài còn trẻ tuổi anh tuấn hơn cả Phương Khinh Trần ánh mắt kỳ dị nhìn y một cái, gật đầu: “Tình hình của A Hán tôi cũng đã thấy, quả thật không được khéo lắm, hơn nữa cũng không thể trách A Hán, chúng ta biết quá ít về sự hắc ám của nhân tính, sự tàn nhẫn của nhân loại. Chỉ là chiếu theo quy tắc, cơ thể mô phỏng của A Hán không có lực lượng để thoát ra, cũng không có cơ hội tự sát. Nếu A Hán làm ra hành vi vượt quá sức mạnh bản thể, sẽ bị hệ thống phán là vi quy, em cũng biết đấy, hiện tại máy tính toàn tự động hóa xử lý hết thảy vấn đề, rất nhiều chuyện căn bản không cần chúng ta tham gia thao tác. Một khi bị phán vi quy, muốn sửa lại điểm cho A Hán không hề dễ, tốt nhất là dùng phương thức bên ngoài, giúp A Hán giải thoát, hoặc là để người kia dụng hình quá độ giết chết A Hán, hoặc là tìm cơ hội, tìm một hiệp khách thần bí cứu A Hán ra.”
“Tìm ai?”
“Em.”
Phương Khinh Trần sửng sốt “Giáo sư, thông thường mà nói, để không đến nỗi tạo thành hỗn loạn cho thế giới, sau khi kết thúc một lần mô phỏng, cơ thể mô phỏng tối thiểu phải đợi khoảng trăm năm nữa, mới có thể bắt đầu mô phỏng lần kế tiếp, hơn nữa phải dùng phương thức chuyển thế đầu thai, từ trẻ con lớn lên, bấy giờ mới có thể dung vào đoàn người, đầu nhập sâu vào nội dung mô phỏng, mô phỏng của tôi vừa mới kết thúc, làm sao có thể…”
Giáo sư Trang nhìn y, ánh mắt có vẻ trách cứ thấp thoáng: “Khinh Trần, loạn em mang đến cho thế giới này còn ít sao? Tôi đã xem tỉ mỉ tất cả ghi chép mô phỏng của em, thái độ mô phỏng của em cực kỳ có vấn đề, cần bị trừng phạt, nội dung trừng phạt chính là mô phỏng một lần nữa, dưới điều kiện đồng dạng, lấy thân phận đồng dạng.”
Phương Khinh Trần ngạc nhiên: “Tôi không hiểu, thái độ của tôi có vấn đề gì, luận đề của tôi là tình yêu hoàn mỹ của đế vương, mà thứ mỗi một lần tôi cho là tình yêu cuối cùng đều chứng minh nó không hoàn mỹ, đã không hoàn mỹ, tôi đương nhiên phải kết thúc nó.”
Giáo sư Trang thở dài lắc đầu: “Khinh Trần, em cho tình yêu là gì? Tình yêu hoàn mỹ sẽ từ trên trời giáng xuống sao? Tình yêu hoàn mỹ ngay từ đầu đã nhất định hoàn mỹ sao? Tất cả tình yêu đều cần trải qua khúc chiết, trải qua cọ xát, đều phải có thương tổn đau đớn, mới có ngọt ngào, mới hiểu được quý trọng. Thế nhưng Khinh Trần, em chỉ cần gặp phải một chút cản trở, một tẹo không như ý là lập tức vứt bỏ, bằng thái độ này của em, vĩnh viễn cũng chẳng tìm được tình yêu hoàn mỹ. Em rốt cuộc có hiểu tình yêu là gì không? Em rốt cuộc thật sự yêu những người đó sao? Em phải ghi nhớ, chúng ta tuy là mô phỏng, nhưng quyết không phải đùa bỡn chúng sinh, mặc dù với chúng ta mà nói, đây là một đầu đề, nhưng chỉ cần thân ở trong đó, thì phải toàn tâm đầu nhập, bất kể là tình cảm hay những thứ khác, đều tận lực cho nhận bình đẳng, chấp nhất hoàn mỹ buồn cười lại đáng trách đó của em khiến em lần lượt hủy diệt tình yêu hoàn mỹ vốn có thể thành công. Em quá ích kỷ, không chịu cho tình yêu, hay là quá nhát gan, không dám đối mặt với khảo nghiệm.”
“Giáo sư, tôi…”
Giáo sư Trang cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên “Cái gì, là Tiểu Dung, không phải A Hán.”
“Đúng vậy, A Hán được tụi em khuyên, tạm thời không có chuyện gì, thế nhưng Tiểu Dung ngược lại nổi điên, cậu ta không phải vội muốn chết, mà là không chịu chết, trời ơi, một người đã bị lăng trì một nửa, chịu hơn trăm đao, cư nhiên nhảy dựng lên một mình đánh mấy ngàn người, trời ơi, chúng ta đang mô phỏng thực nghiệm chứ không phải đang đóng phim huyền ảo YY đâu.”
Giáo sư Trang nhướng mày, nhìn Phương Khinh Trần: “Còn nữa, vấn đề A Hán và Tiểu Dung, em cũng phải hỗ trợ.”
Phương Khinh Trần nhảy dựng lên kêu oan “A Hán đã đành, sao chuyện Tiểu Dung cũng tính lên đầu tôi.”
Giáo sư Trang mỉm cười, chìa hai ngón tay: “Hai lựa chọn, một, lập tức rời Tiểu Lâu, quay lại nhân thế hoàn thành nhiệm vụ của mình, hai, điểm môn này rớt, em cứ đi đối mặt với những năm tháng thi lại như ác mộng là được.”
Phương Khinh Trần cắn răng, hừ một tiếng, quay người đẩy cửa đi mất.
Giáo sư Trang ngưng mắt nhìn bóng y rảo bước như bay đi xa, thở dài một tiếng nhỏ không thể nghe.
Khinh Trần, chỉ mong em có thể hiểu được bao dung và tha thứ, chỉ mong em có thể hiểu được tình yêu chân chính, chỉ mong em có thể minh bạch, nhân tính nhiều lắm những hắc ám, yếu đuối, ích kỷ, tham lam, nhưng chung quy vẫn có người chiến thắng những yếu đuối ích kỷ và tham lam này, chỉ cần em chịu cho người ta cơ hội, chỉ cần em chịu cho mình cơ hội, Khinh Trần, chỉ mong em…