[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ

Chương 14 : Mạt lộ kỳ duyên

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Rất nhiều người đều cho là Thanh Cô đã cứu họ Dung kia. Chỉ có bản thân Thanh Cô hiểu, là Dung đại ca kia cứu nàng.



Thanh Cô vừa ra đời thì mẫu thân đã chết vì khó sinh, hơn nữa sinh ra đã mang bớt xanh, một chân lại hơi bị tật, diện mạo đã không thể khiến người sinh lòng thương yêu thì chớ, thân thể hơi tàn tật lại khiến nàng ở trong thôn, nhất định không thể trở thành một người lao động tốt, mà cái chết của mẫu thân, ít nhiều khiến nàng có hiềm nghi khắc mẹ.



Cũng không biết là bởi vì chuyện nàng khắc mẹ khiến mọi người ghét nàng, hay bởi vì từ nhỏ tướng mạo nàng đã không đẹp, khiến người ta ghét, mà càng ra sức truyền tai nhau rằng nàng khắc mẹ.



Trong ký ức, nàng chưa bao giờ nhận được một chút yêu thương. Cách nhìn của phụ thân với sự tồn tại của nàng, vẻn vẹn chỉ là khi nấu cháo, thêm chút nước cho ăn tạm.



Có lẽ sức sống của người cùng khổ đều như cỏ dại, dưới tình huống như vậy mà vẫn ngoan cường sống sót, dần dần lớn lên. Thời thơ ấu của nàng vô cùng cô khổ, phụ thân đánh chửi, lao động nặng nhọc chỉ là thứ yếu, có lẽ vì diện mạo nàng không đẹp, động tác chậm chạp, có lẽ chỉ là lời đồn khắc mẹ khiến người ta tránh nàng. Trong thôn, không một đứa trẻ nào muốn tiếp cận nàng.



Chúng càng thích khi nàng khập khiễng, chạy phía trước nàng, cười hi hi ha ha thành bè kết đội ở đằng sau nhại theo dáng vẻ nàng, chúng càng thích biên mấy bài vè, hát mấy bài trẻ con, giễu cợt sự tàn tật xấu xí của nàng.



Phụ thân nghe mấy ca từ này, nhìn thấy mấy hành vi như vậy, thẹn quá hóa giận, chỉ biết một lần nữa lôi nàng về nhà, đóng cửa lại rồi ra sức mà đánh.



Sau khi xác định mình chẳng có gì để tín nhiệm dựa vào, nàng không thể không học được, yên lặng chịu đựng sự đùa cợt như vậy, để tránh thương tổn lớn hơn nữa.



Cho dù cuộc sống cực khổ như vậy, cũng vẫn còn tai nạn càng lớn hơn đang chờ phía trước.



Lúc hỏa hoạn xảy ra, chẳng có dấu hiệu gì, khi đứa trẻ mười tuổi đang phải làm ruộng để sống nghe được tin tức thì đã chẳng kịp làm gì nữa, nàng vĩnh viễn mất đi mái nhà không hề tốt đẹp, nhưng ít ra cũng có thể che mưa gió ấy. Nàng đã vĩnh viễn mất đi phụ thân mỗi ngày đều đánh nàng, nhưng cho phép nàng được ở cùng một nhà ấy, nàng cuối cùng trở thành một cô nhi chân chính.



Mà sau hỏa hoạn, lời đồn nàng khắc cha mẹ càng ngày càng truyền ác liệt.



Thôn nhân thấy nàng thì đi vòng, tụi con nít tuyệt không được đến gần nàng, nàng đi qua cửa nhà người ta, đều có người hắt nước tẩy xui.



Vẻn vẹn hai mẫu đất bị biểu thúc chẳng biết họ hàng xa cỡ nào giương cờ hiệu đồng tông đồng tộc lấy mất, đẩy đứa trẻ mồ côi ra cửa. Chẳng ai nói giúp một câu cho đứa bé gái mười tuổi.



Có lẽ bởi vì quá nhỏ, không biết đôi khi, người sống không bằng chết, có lẽ bởi vì quá nhỏ, cho nên chỉ biết thuận theo nguyện vọng tự nhiên của sinh mệnh, cố gắng sống sót.



Nàng cẩn thận tránh xa những thôn nhân ghét nàng, dựa vào quả dại sau núi, rau dại dưới ruộng, tiếp tục sinh tồn. Nàng tự mình ôm cỏ tranh dựng một mái nhà miễn cưỡng che mưa gió, nhặt những mảnh vải rách thôn nhân không cần, làm quần áo che tạm thân thể đang từ từ lớn lên.



Nàng vẫn sống, cho dù không biết sống có ý nghĩa gì, có gì đáng để sống tiếp.



Chưa từng có ai dạy nàng đọc sách, chưa ai dạy nàng đạo lý, nàng thậm chí chưa từng học nữ công kim chỉ, không như các thôn cô khác ngoài xuống ruộng trồng trọt, còn có thể thêu uyên ương rất đẹp trên gối hoặc vỏ chăn, nàng ngoại trừ sinh sống bình thường thì chẳng biết gì.



Không biết nàng không hiểu là có thể ra ngoài tìm một lối thoát khác, hay chỉ vì chẳng biết gì, nên căn bản không có dũng khí rời đi, nàng cuối cùng vẫn ở trong một góc nhỏ của thôn này, trong ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ của mọi người, yên lặng sống sót.



Nàng lớn đến hai mươi mấy tuổi, vẫn dung mạo xấu xí, thân thể vụng về, bởi vì rất lâu rồi không nói chuyện với ai, cho nên thỉnh thoảng muốn biểu đạt điều gì, đều sẽ lắp ba lắp bắp, rất nhiều lúc chỉ lặp đi lặp lại mấy câu chữ đơn giản. Cũng bởi vậy, nàng càng thêm trầm lặng.




“Đúng vậy, nói đến khô cả miệng mà chẳng thấy cô khen tiếng nào.” Người nọ nói vẻ hơi không vui.



Nàng hơi trì độn gật gật đầu: “Vậy ta đi đây.”



“Tạm biệt, không tiễn.” Câu trả lời chẳng chút để ý khiến nàng lại sửng sốt một lúc.



Nàng muốn đi tự sát, y cũng không khuyên, y rơi xuống nông nỗi như thế, nàng muốn bỏ y mà đi, y cũng không giữ, người này thật là…



Có lẽ là nàng quá ngốc, từ sau khi phụ thân mất thì chưa từng ở chung với ai, cho nên hoàn toàn không biết cách cùng người ở chung, chỉ sửng sốt một lúc rồi quay lưng bỏ đi.



Thế giới tăm tối, thiên địa yên tĩnh, gió đêm kéo đến khiến người chợt phát rét. Không có ai huyên thuyên bên tai, những năm tháng quạnh quẽ hơn hai mươi năm qua bỗng khiến người không thể chịu đựng,



Nàng muốn đi tìm chết, mà người kia, nằm giữa một vùng rét mướt như thế, chờ chết.



Nàng chỉ là một kẻ ngay cả bản thân còn chẳng cứu nổi, đương nhiên cũng không thể cứu một người sống lớn bị thương nặng như vậy.



Nàng từng bước đi về phía trước, đi vào sâu nhất trong tăm tối, sau đó lại đột nhiên quay về, chạy vội đến bên cạnh người nọ, thở hổn hển.



Người nọ không giật mình chút nào, chỉ ở trong bóng tối, dùng ánh mắt sáng như sao nhìn nàng.



Nàng thở hổn hển, đứt quãng nói: “Ừm, nhà ta rách nát lắm… Ta nghèo lắm, không có thức ngon… Ta không mời nổi đại phu… Ta…”



“Được rồi được rồi, nếu cô muốn cứu ta thì xin cô ra tay nhanh lên, ta đây rất dễ nói chuyện, không kén chọn chút nào hết.”



Thanh Cô tiếp tục ngẩn ra, lại qua một lúc mới bắt đầu nghĩ cách kéo đại nam nhân thân thể cao lớn nặng muốn chết này về nhà.



Sau khi bị kéo ngang kéo dọc, đụng đến sưng cục đầy đầu, vết thương hở miệng, người nọ tức giận gầm lên, dùng thanh âm lãnh khốc ra lệnh chỉ nàng dùng cành cây làm thành một cái xe kéo lâm thời, sau đó nàng bắt đầu gian nan lần theo đường cũ về nhà.



Dọc đường, nghe y lải nhải than phiền vô số, tán tụng y thông minh nhường nào, nếu không có y thì người ngốc như nàng sẽ không biết làm sao thế nào thế nào.



Dọc đường, mệt đến mức mồ hôi ướt cả vạt áo, dọc đường ngã bao nhiêu lần.



Dọc đường, người kia chẳng hề nói xin lỗi tạ ơn gì hết, ngược lại chỉ trích nàng làm y đụng đầu đau quá, khiến vết thương đau quá.



Dọc đường, nàng đều mỉm cười, dù rằng bản thân nàng chẳng hề hay biết.