[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ
Chương 15 : Viễn khách Kính Tiết
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Dung đại ca, hôm nay có thức ngon.” Thanh Cô tươi cười đẩy cửa vào, khoảnh khắc đẩy cửa, đã ngửi được mùi thơm cực kỳ mê người, mà sau đó một khắc, nàng trông thấy trên một tấm gỗ chống bằng mấy thanh gỗ (tức cái bàn) giữa gian phòng nho nhỏ đơn sơ bằng cỏ tranh, bày đầy một bàn đồ ăn.
Nhận ra được, có gà vịt thịt cá, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không giống đồ ăn trong thôn làm, chỉ mùi thơm ngào ngạt đã khiến ta thèm thuồng không thôi, mà hình thức cũng đẹp mắt không nói nên lời. Những thứ đang bày khác, phần lớn là đồ ăn nàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ biết đặc biệt dễ ngửi, mà thoạt nhìn quả thực tất cả đều tinh mỹ đẹp đẽ đến mức khiến người cảm thấy mở miệng ăn nó, dùng đũa gắp nó, cũng là một loại tội lỗi.
Nàng thoáng sửng sốt, đầu óc còn chưa phản ứng lại, tay đã vội đưa cái gói giấy dầu kia ra sau lưng.
Trong gian nhà cỏ tranh con con, vốn chỉ có một đống cỏ tranh cho người ngủ, sau khi đưa Dung Khiêm vào ở, nàng liền kê một tấm phản gỗ, mà nay bên tấm phản gỗ bé tẹo kia đang đứng một người. Nghe động tĩnh, quay người mỉm cười: “Vị này nhất định là Thanh cô nương.”
Thanh Cô nhìn lăng lăng dung nhan anh tuấn thần kỳ của vị khách không mời này, còn cả vẻ tươi cười cực kỳ ôn hòa kia, không thể nói chuyện, không biết hành động.
“Tại hạ họ Phong, tên Kính Tiết, là hảo hữu của Tiểu Dung, nghe nói y gặp nạn, liền lên đường đi tìm, cuối cùng đã tìm được y. Đây là rượu thịt ta đặc biệt đặt từ kinh thành Đắc Nguyệt lâu, vừa dùng khoái mã chuyển đến, dọc đường dùng than giữ ấm, cô nương cũng ngồi xuống nếm thử xem sao.”
Mà y, đã cứu nàng. Dưới ánh dương sáng rực sau đại vũ ấy, y đã cứu nàng. Trong những năm tháng sau này, người khác đều cho rằng là nàng chiếu cố y, y dựa vào nàng mà sống, lại không biết là nàng dựa vào y mới có thể sống sót. Nàng ham mê vẻ tươi cười của y, thanh âm của y, ánh mắt của y, nàng ham mê mỗi một chút ấm áp y cho nàng.
Nàng không phải học trò giỏi, y dạy nàng phân biệt thảo dược, dạy đến mồm mép cũng khô sắp bốc hỏa, nàng vẫn thường hái sai thuốc, y dạy nàng làm người phải đường đường chính chính, không thể để người ta bắt nạt, ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng, ngươi dám giẫm chân ta, ta đạp ngón chân ngươi. Nàng sợ đến tái mét mặt, chỉ biết lắc đầu, chọc giận y cũng đành phải lắc đầu theo. Y bảo nàng cầm cây gỗ dưới đất, chiếu theo lời y viết từng nét, cứ thế dạy nàng biết chữ. Nàng học rất chậm, đến hiện tại ngoại trừ cái tên Thanh Cô này thì cũng chỉ nhớ được vài chục chữ mà thôi.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, y mang đến rượu thịt của Đắc Nguyệt lâu, Đắc Nguyệt lâu? Kinh thành, nơi thật gần lại thật xa xôi, bất quá trưởng thôn nghe đâu từng đi qua dưới Đắc Nguyệt lâu, sau đó trở về nói hoài nói mãi, nói rất nhiều năm, rằng đó là tửu lâu quý nhất lớn nhất tốt nhất kinh thành, ngay cả trưởng thôn có địa vị nhất trong thôn cũng không thể lên, cho dù chỉ đi qua dưới lầu cũng đã là vinh quang. Rượu thịt của Đắc Nguyệt lâu kia nhất định ngon vô cùng, nhất định ngon đến…
Nàng cúi đầu, nhìn gói giấy dầu đã lạnh ngắt trong tay, bên trong, là phần phao câu gà thôn nhân không ăn, đã nguội ngắt.
Nàng chầm chậm vùi đầu vào giữa hai tay. Dung đại ca, kỳ thật, ta muốn biết chữ, ta muốn có thể theo huynh, học hết tất cả các chữ, ta muốn có thể nhận biết tất cả thảo dược, sẽ không hái nhầm, làm lỡ thương thế của huynh nữa, ta muốn có thể kiên cường như huynh, bất kể người khác nói thế nào, cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với họ, ta muốn…
Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên rất muốn khóc, nhưng mà nàng lại không dám khóc lớn, chỉ sợ để người trong gian nhà nhỏ phía trước nghe được động tĩnh, nàng thậm chí không dám để nước mắt mặc sức chảy xuống, chỉ sợ lát nữa dùng lý do bụi bay vào mắt, không thể gạt Dung đại ca thông minh kia, nàng chỉ có thể liều mạng dùng tay ôm đầu, phát ra từng tiếng nức nở kiềm chế đến cực điểm.