[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 23 : Kiến công

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Chẳng qua khoảng thời gian nửa nén hương, Thụy vương đã đem một phần trong quá trình quen biết kết giao của Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết từ từ nói ra một cách đơn giản.



Tuy nói có một số chuyện chỉ đương sự mới hiểu rõ, y cũng không thể nắm được, nhưng y quyền lực lớn, tai mắt lại đông, nếu quyết tâm muốn tra nội tình chuyện xưa của người khác, thật sự chẳng mấy chuyện có thể giấu được y.



Lục Trạch Vi nghe được bất giác vừa cười vừa than: “Cái ơn rửa oan cứu mạng, không chịu nói cảm ơn. Hành động ngàn dặm mượn bạc, lý đương nhiên. Có duyên gặp mặt vài lần, lại là tri kỷ mấy năm. Đây mới là kỳ nhân kỳ hành, tri kỷ chi giao. Quả nhiên tài cao luôn bị tục tài ngộ, những người tầm thường chúng ta, cũng chỉ đành than kính mà thôi.”



Thụy vương cười nhàn nhạt, chậm rãi trở về trước án, khom người: “Đâu chỉ là tri kỷ chi giao, rõ ràng là sinh tử chi giao.”



Lục Trạch Vi cười tiến lên, tự tay rót một chén trà, hai tay dâng lên cho Thụy vương, cười nói: “Vương gia phí tâm sức, giảng bình thư truyền kỳ này cho tôi, mau mau làm trơn họng.”



Thụy vương cười tiếp nhận, uống hai ngụm, cười nói: “Phong Kính Tiết từ thương nhân biến thành quan thế nào, ngươi biết chứ?”



“Đương nhiên.” Lục Trạch Vi cười gật đầu, “Việc này năm đó, cũng có thể xem là một đại sự chấn động toàn quốc.”
Lục Trạch Vi tán thán: “Chẳng trách Vương gia nhìn y bằng ánh mắt khác như vậy. Một thương nhân, xử sự thông thấu rõ ràng như thế, thật sự khó được.”



“Càng khó được hơn chính là tầm nhìn lâu dài của y, khi đó có người khuyên y, vất vả gầy dựng cơ nghiệp thương trường như thế, nếu muốn rút khỏi, cũng đâu cần chia nhỏ, y cười đáp, thương nhân thế lực quá lớn, tài phú quá nhiều, lại từng tham gia chiến sự, tương đối có danh vọng, chỉ sợ có hại vô ích, chi bằng phân tán đi, từ một đại tài phiệt khuynh quốc, biến thành từng tiểu phú hào, mới là cách tốt để tránh họa thoát thân.”



Lục Trạch Vi gật đầu: “Quả nhiên tầm mắt rộng lớn, với tài phú, thế lực thương trường của nhà y, mấy năm nay vẫn còn phát tài, chỉ sợ triều đình cũng không dung được, cuối cùng sẽ tìm cơ hội tịch biên tài sản của họ, đến lúc đó sẽ phải liên lụy bao nhiêu người.”



“Cho nên, cứ như thế, y đường đường một công tử phú như vương hầu, hưởng lạc vô tận, tuy nam diện vương không thèm, chỉ bởi vì đứng ra khi quốc gia gặp nạn, dẫn đến kết cục gia tài tan sạch, bản thân biên vào quân dịch, đến Định Viễn quan gió cát mịt mù kia, chịu nỗi khổ gió sương, nỗi đau can qua.”



Lục Trạch Vi mỉm cười nói: “Những lời bên dưới, Vương gia không cần nói tôi cũng đoán ra được. Chuyện rằng Lư Đông Ly kia vì chiến tích khá tốt mà dần có danh vọng, hơn nữa Hoàng thượng ngẫu nhiên nhớ ra y năm đó khi ở bên làm thơ ứng đối cũng rất tận tâm, liền hơi nhớ y, cho nên lại thăng quan, trực tiếp lên triều đình làm việc, vị liệt triều ban, tham nghị quốc sự. Mà vào triều không bao lâu, liền phụng chỉ làm Tuần duyệt sứ, tuần tra cửu biên.”



Trong mắt Thụy vương tràn đầy vẻ thở than thong thả: “Nói đến thì chế độ tuần biên của triều ta, cũng bất quá là một bài trí, lướt qua một chút. Triều ta các đời không trọng võ công, không chỉnh đốn võ bị, xưa nay lại trọng văn khinh võ, chủ tướng trọng trấn các phương toàn là văn thần, sứ giả tuần biên vẫn là văn thần, gọi là tuần, chẳng qua là cho đám triều thần đến biên quan, thay mặt Hoàng thượng tặng cho thần tử đóng giữ chút lễ vật, mà thần tử các nơi, cũng đút cho đại nhân tuần biên chút bạc, mọi người cùng phát tài thôi. Thế nhưng, lần này Lư Đông Ly tuần đến Định Viễn quan, cuối cùng trùng phùng Phong Kính Tiết, lại dẫn đến một đại sự.”