[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 24 : Trùng phùng

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lư Đông Ly làm Tuần duyệt sứ, thay mặt thiên tử tuần tra biên thành. Khi y một đoàn nhân mã đến Định Viễn quan, đã được Đốc soái Định Viễn quan Phạm Dao tiếp đãi nhiệt tình.



Theo tiền lệ của Triệu quốc, chủ soái trọng binh các nơi nhất định là văn thần. Phạm Dao cũng là một giới văn nhân xuất thân khoa cử chính thống, môn sinh của thiên tử bằng thi văn mà truyền danh.



Chỉ là so với Lư Đông Ly không có bối cảnh gì, y lại rất bất đồng.



Y xuất thân quan hoạn thế gia, trong nhà nhiều đời hiển quý. Trước khi xuất sĩ, y từng bái làm môn hạ của Cửu vương quyền thế hiển hách, một sớm bảng vàng đề danh, được Cửu vương tiến cử, trực tiếp thăng nhập triều đường. So với những ngày thanh nhàn mà khổ của Lư Đông Ly tại Hàn lâm viện, hoạn lộ của y vững vàng thuận lợi hơn nhiều.



Làm quan mười năm, quan thanh cũng có, văn danh cũng không tồi, chức quan cũng lên tới chính tam phẩm. Sau trận chiến Trần quân đánh bại Định Viễn quan lần trước, nguyên Đốc soái Định Viễn quan hoạch tội bị biếm, y dưới sự giúp đỡ toàn lực của Cửu vương, trở thành chủ soái thủ quân Định Viễn quan, tay nắm một nhánh trọng binh. Núi cao Hoàng đế xa, nơi này trời đất bao la y là lớn nhất, cuộc sống hết sức nhàn nhã.



Lần này sứ giả đến, với xuất thân của y, tuy cũng chẳng coi trọng Lư Đông Ly lắm, nhưng phải kính thiên tử y đại diện, bởi vậy bốn phía khoa trương, dẫn dắt chư tướng trống nhạc đón chào.



Hai bên gặp mặt, hành lễ lẫn nhau, nói mấy tiếng ngưỡng mộ đã lâu, ha ha vài tiếng, hàn huyên đôi ba câu, Phạm Dao liền mời Lư Đông Ly vào soái phủ tẩy trần.



Lư Đông Ly vừa xã giao với y, vừa đưa mắt nhìn quanh, nhìn hết chúng tướng, không khỏi hơi thất vọng.



Phạm Dao cười hỏi: “Lư đại nhân, ngài đang tìm ai thế?”



Lư Đông Ly cười nói: “Ta nghe danh Phong Kính Tiết kia đã lâu, không biết vị tướng quân nào ở đây là…”



“Hắn đi áp lương rồi, không có ở Định Viễn quan.” Phạm Dao nói vẻ không đồng ý, “Phong Kính Tiết cũng chẳng qua là một thương nhân, cơ duyên xảo hợp mới lập được đại công, có thể liệt thân vào quân ngũ, thân có quan tước, đều là Thánh thượng long ân hậu đức, Lư đại nhân đường đường sĩ tử nho sinh, hà tất để tâm người này.”



Lư Đông Ly tùy tiện trả lời đôi câu, cũng chẳng tranh cãi. Y vốn biết đám con em xuất thân cao môn đại phiệt, lại có thể khảo trúng công danh này, so với những người đọc sách khác càng coi thường võ nhân thương nhân hơn, cách nghĩ thâm căn cố đế này không thể sửa đổi, thật muốn tranh chấp, ngược lại không hay, cho nên đành phải nói năng thận trọng. Chỉ là nghĩ Phạm Dao đã có cách nhìn như thế, Phong Kính Tiết kia làm việc dưới tay y, chỉ sợ cuộc sống chẳng dễ chịu lắm. Tính tình người kia lại phi dương tùy ý nhất, đâu chịu được bao nhiêu giày vò làm khó này…



Vừa nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi hơi lo buồn, lại không tiện biểu lộ ra, trên mặt còn phải làm ra vẻ tươi cười, cùng Phạm Dao nói cười tán gẫu.



Hai người vừa nói vừa đi, nháy mắt đã đến soái phủ.



Cách soái phủ rất xa, đã thấy tòa phủ lộng lẫy vàng son, hùng vĩ nguy nga vô cùng kia. Lư Đông Ly trong lòng hơi kinh, nơi biên cảnh đa số nghèo khổ, dọc đường đến đây bách tính dân cư cũng rất đơn sơ, soái phủ này xa hoa như thế, với quốc gia thật sự chẳng phải việc lợi.




Tuy nói cũng là lâm thời ôm chân Phật, không tính là hiểu biết thật sự gì, nói cho cùng so với hoàn toàn không hiểu vẫn cao minh hơn một chút. Dọc đường thấy vị trí đặt trạm gác các nơi, thấy phản ứng của chúng sĩ binh, không khỏi âm thầm gật đầu.



Trên đầu đè một thượng cấp vô năng lại ham yên vui, còn có thể làm sự tình tốt đến vậy, Phong Kính Tiết cũng xem như một nhân vật cực kỳ xuất sắc. Năm đó vốn cũng dự đoán được, nếu y xuất sĩ, với dân với nước, nhất định giúp ích rất lớn…



Trong lòng suy nghĩ, miệng không khỏi cười hỏi Vương Đại Bảo đầu đuôi việc Phong Kính Tiết bằng sức của một người, kêu gọi thanh tráng dân gian, binh lính đào ngũ giữa đường để chống cường địch khi đó.



Vương Đại Bảo xem đây là việc đắc ý nhất trong cuộc đời, tất nhiên vung chân múa tay thuyết minh tỉ mỉ.



Lư Đông Ly chỉ mỉm cười nghe, năm đó y ở phủ Đại Danh, xa xa nghe thấy Trần quân vào biên cảnh, lòng lo cho an nguy Tế Huyện, lại không có lực tương trợ. Sau nghe nói đủ loại hành động anh hùng của Phong Kính Tiết, vừa kinh vừa thán, nhưng sâu trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy đương nhiên, giống như công lao kinh thế cỡ này mới là hành vi của Phong Kính Tiết. Nhưng hết thảy đều chỉ là nghe đồn, không được tường tận. Mỗi khi đêm khuya, cầm đèn đứng trước song, nghĩ đến anh phong hiệp hành của y trên sát trường can qua, nỗi lòng kích động khó nén, cũng chỉ có thể lấy một chén mỹ tửu ngày trước Phong Kính Tiết tặng, ngàn dặm kính xa.



Về sau biết Phong Kính Tiết được phong thưởng cực ít ỏi, trong lòng bất bình thay, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Mấy lần viết thư cho Phong Kính Tiết, nhưng bởi vì Phong Kính Tiết một đường chinh chiến, rồi được quan chức, phải đi nhậm chức, ít có lúc yên ổn, lại nhiều lần không thể kịp thời nhận thư. Đợi sau khi đến Định Viễn quan, mới ngẫu nhiên trả lời một phong thư, cũng chỉ là mấy câu chuyện phiếm nhạt nhẽo như trước kia mà thôi. Về phần đánh giặc thế nào, kiến công thế nào, cuộc sống sau khi đến Định Viễn quan ra sao, lại không đề cập nửa câu.



Mỗi lần khiến Lư Đông Ly vì y mà bận lòng lo lắng giận đến mức đập bàn xé thư rồi thêm mắng to mấy câu khốn kiếp. Vẫn may nhờ tri kỷ hiền huệ Tô Uyển Trinh, lúc Lư Đông Ly xé thư, nàng chưa từng ngăn cản, chỉ là đợi y đi rồi, đều sẽ cẩn thận dán mấy mảnh vụn lại cất đi đàng hoàng, cơ bản chẳng đợi đến nửa ngày, Lư Đông Ly sẽ ngượng ngùng đến hỏi, mấy mảnh giấy vụn có phải đã bị ném đi rồi không. Lúc này mới đưa ra lá thư đã dán, mà Lư Đông Ly chỉ đành đỏ mặt giữa ánh mắt như cười mà không của thê tử, cười khan đôi tiếng cho xong chuyện.



Khó được bên cạnh lúc này có cố nhân từng cùng Phong Kính Tiết thân trải chiến trận, phen này kích tình hào hứng kể lại chiến sự ngày đó, Lư Đông Ly mỉm cười lắng nghe, cũng không khỏi hướng về, dần dần huyết dịch sôi sục, trở nên kích động, lại hận không thể thân gặp việc trọng đại, tham dự trận chiến, cùng họ sóng vai chống địch.



Hai người trong lúc nói chuyện đã tuần tới thành lâu, bên tai chợt nghe một quân sĩ kêu lên: “Có một đội quân mã đang tiếp cận chúng ta.”



Hai người nghe tiếng, tức thời đến gần thành lâu, dõi mắt trông ra xa.



Vương Đại Bảo quen thuộc địa hình hơn, cũng thích ứng với hoàn cảnh hơn y, trông một hồi, bất giác cười nói: “Là Phong tướng quân áp lương đã về.”



Lư Đông Ly nghe vậy chỉ căng mắt, cố sức nhìn ra xa. Trong bóng đêm, tiếng vó ngựa dần đến gần, cờ xí cao cao tung bay thấp thoáng, luôn không nhìn rõ lắm.



Y hơi ảo não nhíu mày, cực bất mãn với thị lực của mình trong đêm. Đành phải cố nén nỗi kích động vô cớ dâng lên trong lòng, lẳng lặng thủ tại đầu tường, lẳng lặng chờ đoàn người ngựa kia dưới ánh trăng dần dần đến gần, dần dần rõ ràng.



Lẳng lặng nhìn tướng quân một thân phong trần kia, dưới thành ngẩng đầu cười, ánh mắt sáng rực như thắng cả sao.