[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 29 : Bị biếm
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lư Đông Ly lại tới Định viễn quan, Phạm Dao vẫn dẫn chúng tướng nghênh đón, vẫn sắp xếp tiệc rượu, vẫn vui vẻ đối đãi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thấy phần thưởng liên quan đến Phong Kính Tiết cũng chỉ cười đáp: “Phong tướng quân lại đi áp lương rồi, đợi hắn trở về thấy trọng thưởng, chắc hẳn cũng cao hứng.”
Lư Đông Ly lòng hơi thất vọng, có ý tìm Vương Đại Bảo thầm hỏi một câu, nhưng đã có giáo huấn lần trước, Phạm Dao liền sắp xếp chỗ ở cho y ngay phụ cận phòng ngủ của mình, chỉ phái hai ba đội thân binh tuần vệ làm như bảo hộ khâm sai đại nhân, khiến phòng y ngay cả một con kiến cũng không bay lọt.
Lư Đông Ly muốn đi đâu, phía sau tất nhiên theo cả đoàn tâm phúc của Phạm Dao. Các tướng sĩ khác tự nhiên đều lui xa, không ai dám tới gần, chọc Đại soái mất hứng.
Lư Đông Ly kéo dài như thế mấy ngày, vẫn chưa thấy Phong Kính Tiết trở về, hỏi Phạm Dao, Phạm Dao chỉ nói lúc Lư Đông Ly đến, Phong Kính Tiết vừa mới đi, chờ y trở về, chí ít cũng phải hơn mười ngày nữa.
Lư Đông Ly thân mang khâm mệnh, tự nhiên không thể ở lại lâu, trù trừ mấy bận, đành phải khởi hành.
Phạm Dao tự nhiên là khua chiêng gõ trống, khách khách khí khí tiễn y đi thật xa.
Nghi trượng khâm sai của Lư Đông Ly đi hơn trăm dặm, tới một thôn trấn, y hạ lệnh toàn đội tạm dừng chân, lại bảo thủ hạ đi kiếm mớ râu giả, cẩn thận dán kín nửa khuôn mặt, che lấp quá nửa dung mạo, lại đổi phục sức bình dân, chuẩn bị một con ngựa, tùy tiện kiếm mấy thứ hàng hóa chất lên lưng ngựa, một mình quay lại Định Viễn quan.
Bởi không có chiến sự, Định Viễn quan không hề cấm thông hành, trong một ngày, cũng luôn có hơn chục người bán dạo ra vào quan phòng. Lư Đông Ly không để ý sự khuyên can của thủ hạ, một người một ngựa đến bên ngoài Định Viễn quan.
Sĩ binh trước quan đương nhiên phải đến kiểm tra một phen. Lư Đông Ly vốn đang thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ lộ ra sơ hở, nhưng vừa thấy thập phu trưởng dẫn đầu đám sĩ binh đang đến kia, lại là một khuôn mặt quen thuộc, không chút nghĩ ngợi tiến đến thấp giọng gọi: “Đại Bảo.”
Vương Đại Bảo ngẩn ra, đưa mắt kinh ngạc nhìn y.
Lư Đông Ly lại thấp giọng nói: “Là ta!”
Vương Đại Bảo chớp mắt mấy cái, cả buổi trời mới hồi phục tinh thần, ôi trời ơi…
Khoảnh khắc nhận ra Lư Đông Ly đó, hắn suýt nữa đã thất thanh kinh hô, may mà sớm cảnh tỉnh, vội vàng lớn tiếng cười rộ để che giấu sự bối rối lúc này: “Hóa ra là ngươi à, sao cũng nghĩ đến chuyện xuất quan buôn bán thế.”
Binh lính bốn phía thấy Lư Đông Ly tới gần Vương Đại Bảo nói chuyện, đã cảm thấy họ giống người quen, lúc này cũng đều cười nói: “Vương đầu, là bằng hữu của huynh à?”
“Đúng vậy, là đồng hương của ta.” Vương Đại Bảo cười ha ha, “Vừa hay ta sắp giao ban, cứ đến chỗ ta nghỉ ngơi, nói chút chuyện quê nhà trước đã.”
Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu oan nhục như vậy, y cũng thong dong đáp lại, không mảy may bất bình, quan chức một dời hai dời, một biếm hai biếm, phản ứng của y chẳng qua là trên mỗi một nhiệm tận tâm tận lực, làm tốt tất cả những chuyện trong ngoài phần mình.
Y chưa bao giờ vì những được mất vấp váp của mình mà lo nghĩ, càng chưa từng vì bất cứ trở ngại đả kích nào mà thay đổi chí hướng, hiện giờ, lại chỉ vì một bằng hữu bị khuất nhục mà phẫn nộ như thế, phẫn nộ đến mức thậm chí muốn ném phăng lý tưởng nhiều năm, cố gắng nhiều năm.
Phong Kính Tiết thở dài, nói khẽ: “Đông Ly!”
Lư Đông Ly trừng mắt nhìn y, trước khi y có thể có bất cứ khuyên giải an ủi gì, lạnh lùng nói: “Ta quyết định rồi.”
Y quyết định rồi, Phong Kính Tiết phải là con người tự do mặc bạch bào hoa quý, dựa vào hồng thúy, uống rượu mua vui, trời không thể trói đất không thể buộc ấy, tuyệt không nên vây hãm trong nhà bếp vĩnh viễn tràn ngập khói bụi dầu mỡ này, chịu khuất nhục thế này.
Phong Kính Tiết lại thở dài, cho dù là y, cũng không dám đi khuyên ngay lúc thư sinh cố chấp này thịnh nộ như thế.
Y đành phải cười khổ: “Được được được, ngươi quyết định là được rồi. Chỉ là, ngươi chung quy không thể đi gặp y bằng khuôn mặt hiện tại này đâu, rất không ra thể thống, huống chi…” Y đè thấp tiếng xuống đến mức chỉ hai bên có thể nghe, “Vạn nhất y động ác niệm, hại tính mạng ngươi, người toàn thiên hạ còn cho là khâm sai đại nhân đã rời khỏi kìa. Nếu ngươi thật muốn tìm y, chờ ngày mai trở về dẫn đầy đủ nhân mã, chiêng to trống to khiến người qua đường đều biết mà quay lại tìm y. Như vậy, y mới không dám vọng động, hiện tại thì…”
Y ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: “Trời cũng tối rồi, ngươi cứ ở lại một đêm đi đã. Ngày mai ngươi muốn làm gì đều tùy ngươi.” Y quay đầu phân phó Vương Đại Bảo: “Đại Bảo, mấy huynh đệ các ngươi ủy khuất một chút, chen chúc một đêm, dành ra một phòng trống cho ta đi, đêm nay bằng hữu cũ chúng ta phải ngủ chung, trò chuyện cả đêm.”
Y hiện tại là hỏa đầu binh cấp thấp nhất, đương nhiên không có phòng riêng nữa, nếu muốn an tĩnh nói chuyện với Lư Đông Ly, phải nhờ người khác dọn ra một phòng cho y.
May mà sĩ binh bên dưới đa phần kính ngưỡng y, cho dù biếm y xuống nhà bếp, cũng chẳng ai thật sự dám hô quát. Cho dù là trong nhà bếp, từ quản sự đến người đốt củi, kỳ thực cũng không một ai thật dám bảo y làm việc, bản thân y ngược lại chẳng chịu rảnh rỗi. Ngày đầu tiên bị biếm xuống bếp, toàn quân trên dưới còn đang lo lắng cho y, y đã cười hì hì thay quần áo, kéo sư phụ tay nghề giỏi nhất trong bếp dạy y nấu ăn.
Quy củ làm người của y, trước nay luôn là hoặc không làm, còn nếu làm thì sẽ làm đến tốt nhất. Y có thể là thương nhân giỏi nhất, phú hào xa hoa nhất, tướng quân thần kỳ nhất, cũng từng làm thần y tài ba nhất, Hàn lâm bác học nhất, Nguyên soái vô địch nhất.
Bất quá nói đến tay nghề nấu cơm pha trà, y lại thật sự chẳng có gì để khoe, trải qua chuyện này, người ta buồn cho y, y lại vui vẻ, nhân cơ hội học thêm một môn bản lĩnh, sau này lúc khoe khoang, có thể tự cho mình thêm một phong hào danh trù này.
Lư Đông Ly vì y mà đau lòng thấu xương, bản thân y kỳ thật chẳng xem chuyện này là gì. Y cũng biết quân tử như Lư Đông Ly, bản thân bị ủy khuất ngược lại không sao, nhưng không thể nhìn nhất là bằng hữu bị khuất, trung lương bị hại, gặp phải việc này tất phải đứng ra phát tác một phen. Y chính là sợ Lư Đông Ly giận quá rồi bất chấp tất cả làm to chuyện, cho nên mới cố ý không gặp Lư Đông Ly, chỉ mong kéo dài tới lúc y đi là xong. Chẳng ngờ vu phu tử này lại thông minh, không biết có phải trước kia khi làm quan thường cải trang vi hành như vậy hay không. Khâm sai đại nhân chân trước đi rồi, chân sau lại trực tiếp xuất hiện trong trù phòng.
Lúc này y cũng chỉ có thể nghĩ cách làm Lư Đông Ly ổn định rồi nói tiếp. May mà trong trù phòng vốn đã bận rộn ồn ào, tiếng nói chuyện y lại khắc ý hạ thấp, ngược lại không lo bị người nghe được.
Mà Vương Đại Bảo và đám sĩ binh khác đều kính y như thần linh, chuyện dọn phòng, tự nhiên cũng chỉ phân phó một tiếng là được.