[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 30 : Chân tướng
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Bởi vì Phong Kính Tiết còn phải bận chuyện trong bếp, chỉ đành khuyên Lư Đông Ly ra trước. Vương Đại Bảo cùng đám huynh đệ thương lượng qua, không chỉ dành ra một gian phòng, mà là dành cả viện cho họ, theo lời Vương Đại Bảo thì là: “Lư đại nhân, nơi này đủ rộng rãi, dù ngài và tướng quân ở đây cùng đập bàn chửi mẹ mấy thằng khốn nạn nào đó, tôi cũng đảm bảo không một người nào khác có thể nghe được.”
Lư Đông Ly rầu rĩ đợi trong viện cả buổi, đến tối, Phong Kính Tiết mới đem theo mấy vò rượu, mấy mâm đồ ăn trở lại.
Y bày rượu thịt ngay trên chiếc bàn đá trong viện, cười nói: “Làm việc trong bếp cũng không phải là không có một chút lợi ích nào. Thỉnh thoảng có thể lấy công làm tư, tự mình cho mình một bữa nhỏ, so với khi ta làm tướng quân cũng được lắm đó. Hơn nữa lúc làm tướng quân phải lấy mình làm gương, không thể uống rượu, làm hỏa đầu quân thì chẳng cần quan tâm nhiều như thế, lén uống chút rượu trời không quản đất không truy, khỏi phải nói tự tại bao nhiêu.”
Y cười rót đầy rượu cho Lư Đông Ly: “Đến nào, nếm thử tay nghề của ta xem.”
Lư Đông Ly không nói lời nào, bưng chén uống một hơi cạn sạch: “Ngươi không cần khuyên ta.”
“Ta đâu định khuyên ngươi.” Phong Kính Tiết cười bồi một chén: “Trung tâm cảnh cảnh làm việc cho quốc gia, lại bị đối xử khắc nghiệt như vậy, đổi thành người khác ai có thể không tức giận. Nếu ngươi có thể cứu ta khỏi bể khổ, ta cao hứng còn không kịp kìa. Trái lại bản thân ngươi, cứ thế từ bỏ, ngươi cam tâm sao?”
“Lại có gì không cam tâm, quốc sự đồi phế đến bước này, thấy bất bình mà không thể tố, gặp bất công mà không thể cứu, lại phải hùa theo quyền quý, xu nịnh gian đảng, cuộc sống thế này…” Lư Đông Ly giận dữ uống cạn một chén rượu nữa.
“Đúng vậy,” Phong Kính Tiết đập bàn quát, “Ta là tướng quân thắng trận, lại bị trị thành thế này. Mà quân đội cả nước, lại có bao nhiêu người giống ta, công lao bị cấp trên cướp sạch, còn bị áp chế khắp nơi?”
“Ta toàn tâm toàn ý muốn làm chút việc cho bách tính, thế nhưng chỉ có ba phần *** lực có thể làm việc, bảy phần *** thần còn lại phải bận tứ xứ làm người tốt, bận xã giao với quan viên lớn nhỏ, bận lấy lòng mọi người, ta…” Trong mắt Lư Đông Ly không biết là ý say hay ý bi.
Phong Kính Tiết vừa uống bồi vừa chửi đổng theo: “Nhìn xem phòng ngự nước ta đều đã thành thế nào rồi, cả nước trên dưới hầu như không có binh khả chiến, tướng khả dụng. Ta đến nơi này, mất bao nhiêu tâm tư, mới miễn cưỡng củng cố thành phòng một chút, huấn luyện quân đội coi được một chút. Bất quá, quên đi, sớm muộn cũng bị những Nguyên soái chẳng biết gì đó bại sạch chút gia sản ít ỏi đến tội như vậy, không bằng ta cứ rời đi sớm, nhắm mắt làm ngơ luôn cho rồi.”
“Quốc vô cường địch mà quốc tất vong, lời của người xưa, quả thật chí lý.” Lư Đông Ly cười thảm đạm, “Quốc gia chúng ta quá lâu rồi không bị ngoại địch quấy nhiễu. Quân thần đều không biết lo lắng, thi chính tùy tâm sở dục. Chỉ thấy cái lợi của mình mà không thấy cái đau của bách tính. Ngoài mặt, quốc gia vẫn thái bình yên ổn, kỳ thật tệ nạn tích tụ đã sâu, một khi bộc phát ra thì hậu quả khó mà lường được.”
“Nguyên soái ăn chơi đàng ***, hưởng hết phú quý, tướng sĩ thiết giáp hàn y, chịu đủ bạc đãi, sự thế bất công như vậy, thật có chiến sự, lại bảo họ làm sao cam nguyện đứng ra vì nước chiến đấu?”
“Từ khi vào sĩ đồ tới nay, ta đã làm bao nhiêu chức quan, bản thân cũng chẳng đếm nổi. Khi làm Hàn lâm, cả ngày bồi Hoàng thượng tiệc rượu làm thơ, nhìn Hoàng thượng đại tạo sùng văn quán, đại tu lâm viên thịnh cảnh, tiếng kêu bi thương của dân gian thì chẳng mảy may nghe thấy.”
Chỉ có ta, vẫn thích đọc sách, vẫn thích xem những chuyện ngày xưa, vẫn thích suy tư mấy chuyện kỳ lạ.
Ta cũng thường hay nghĩ, tại sao lại có loại người đó, tận trung chức thủ vì quốc gia bỏ ra hết thảy, cho dù bị quốc gia hà đãi cô phụ hết lần này đến lần nọ, cũng không chịu từ bỏ.
Ở thế giới của chúng ta, đã sớm chẳng có người nói, vì quốc gia, cần phải hy sinh ai đó, bởi vì lấy quốc gia làm danh hy sinh ích lợi của dân chúng, cũng như là phạm tội.
Tại sao lại có loại người đó kia chứ, vì chính lệnh không thỏa đáng hoàn toàn không ảnh hưởng đến lợi ích của mình mà khiêng quan tài đi dâng thư, trong thế giới của chúng ta, dân chúng ngay cả nhiệt tình đề đạt ý kiến với chính phủ cũng sớm biến mất.
Tại sao lại có loại người đó kia chứ? Bị lưu đày, bị giam giữ, bị khổ hình, vì một lý niệm, vẫn cứ thề chết không khuất phục. Ở thế giới của chúng ta, chính phủ giáo dục nhân dân, tận khả năng mà tự bảo vệ mình thật tốt, khi bản thân bị thương tổn, vì bảo toàn mình, cho dù làm một số chuyện thương tổn người khác, mọi người cũng sẽ thông cảm, tuyệt không truy cứu.
Tại sao lại có loại người đó kia chứ? Mình thân là quan lớn, lại ngày ngày đậu hũ cải trắng, mẹ già vợ con cùng bằng lòng giữ thanh bần theo mình, mỗi ngày vì bách tính khác có thể an cư lạc nghiệp mà vất vả làm việc. Cho dù cuối cùng bị tội, tịch biên chém đầu, tài vật tịch biên được trong nhà cũng thường là thứ bần cùng không đáng giá.
Mà thế giới của chúng ta, mọi người chỉ biết cau mày chỉ trích, loại quan viên này không phải là người, chỉ là thánh nhân, làm vợ con họ thật đáng thương, vợ con mình mà không thể đảm bảo cuộc sống tốt đẹp thì dựa vào đâu để kiêm ái chúng sinh thế giới.
Chúng ta thường chỉ trích, chúng ta luôn hoài nghi, chúng ta luôn cho rằng, những nhân vật đó quá hoàn mỹ, quá cao thượng, quá không giống người thật, quá không thể tin, cho nên đối mặt với người như vậy, chúng ta không cần xấu hổ, không cần tự trách, không cần cố gắng học tập.
Chúng ta chỉ là những tiểu nhân vật ích kỷ, đơn giản, bình thường.
Cuộc sống của chúng ta bình phàm đơn giản, mọi người đều phải học tập, đều phải thi cử, đều phải thông qua bài mô phỏng tốt nghiệp của mình, mà lựa chọn của ta là…
–
Đạo ta chẳng ai thi hành, hay là bỏ đi lênh đênh trên biển còn hơn – câu này là của Khổng Tử.