[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 33 : Nhậm chức

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lúc Lư Đông Ly tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, y không giống Phong Kính Tiết thích uống rượu kia, hiếm có kinh nghiệm say mèm như thế, cơn đau đầu vì say rượu hành hạ y nhũn cả tay chân nằm bẹp trên giường, chỉ biết kêu rên.



Phong Kính Tiết sớm đã có lời với người của trù phòng, vẫn trông suốt trước giường y, bưng trà bưng nước, lau mồ hôi lau người, lại cho y uống canh giải rượu. Qua chừng hơn nửa ngày, y mới hơi khá lên, miễn cưỡng có thể xuống giường, vẫn còn sợ hãi mà năm lần bảy lượt thề rằng đời này sẽ không bao giờ dám uống như vậy nữa, cũng tò mò là sao mà Phong Kính Tiết có thể yêu thích thứ trong chén như vậy. Phong Kính Tiết thì không chút lưu tình chế giễu y tửu lượng quá kém, không thể nào so bì.



Lư Đông Ly cười khổ một hồi, lảo đảo bước ra ngoài, nhìn sắc trời, nhẹ nhàng nói: “Ta phải đi rồi.”



Phong Kính Tiết nhún vai: “Đúng là nên đi rồi, nếu ngươi không quay về, đám thủ hạ kia sẽ sốt ruột chết mất, ngươi chính là khâm sai của thiên tử, mang thánh mệnh trên người đó.”



Lư Đông Ly đưa mắt nhìn sang y, khẽ nói: “Ngươi…”



Phong Kính Tiết cười nói: “Ta đương nhiên là ở lại, ngươi đừng coi thường hỏa đầu binh, không có chúng ta đại quân sẽ chết đói hết, nếu chúng ta không làm tròn bổn phận, quân đội ăn không được, thượng thổ hạ tiết, đánh trận cũng không nổi, không phải sao?”



Lư Đông Ly lắc đầu: “Ta muốn hỏi ngươi, mặc dù ngươi đã bị biếm thành hỏa đầu binh thấp nhất, nhưng trong quân đội vẫn có sức ảnh hưởng, sức hiệu triệu, có thể điều động được nhân thủ, hơn nữa trong Mạc Sa tộc nhân, uy vọng của ngươi vẫn cực cao, thời điểm tất yếu ngươi có thể sử dụng họ, đúng không?”



Phong Kính Tiết vỗ ngực: “Điều này là đương nhiên, nếu ta hoàn toàn không có chút lực khống chế với quân đội, vậy kiên trì lưu lại nữa cũng chẳng có ý nghĩa.”



Lư Đông Ly lại đáp một nẻo: “Ngươi tuy rằng đã tan hết gia tài, nhưng hiện giờ các nơi trong thiên hạ, có không ít phú thương, kỳ thật đều là cựu hữu cố nhân, thuộc hạ năm đó của ngươi, đúng không? Đối với những người bán dạo các nơi, mặt mũi của ngươi ít nhiều đều có chút tác dụng, đúng không?”



Phong Kính Tiết nhướng mày: “Ngươi muốn làm gì?”



“Ta muốn nhờ ngươi bảo Mạc Sa tộc phái người đến bái kiến Phạm Dao, nói với y rằng Mạc Sa tộc đã phát hiện tiểu phân đội của Trần quốc, cũng đã xung đột, còn bắt được một binh lính Trần quốc, tù binh sau đó mặc dù vì bị thương nặng mà chết, nhưng trước khi chết đã khai nhận, họ chỉ đến dò đường, Trần quốc đã triệu tập đại quân, trong vòng một hai tháng sẽ tiến công Định Viễn quan. Đồng thời cũng nhờ ngươi viết mấy phong thư cho mấy cố nhân năm xưa, nhờ họ giúp phát tán tin Trần quân sắp tiến công ồ ạt Triệu quốc chúng ta. Thủ hạ của họ bán rong khắp thiên hạ, như trà quán, tửu lâu, thậm chí kỹ viện, những nơi dễ dàng phát tán tin tức nhất này, lại phần lớn đều trong tầm khống chế của họ, muốn rải tin tức hẳn là cực kỳ dễ dàng.”



Phong Kính Tiết hơi nhíu mày: “Tại sao? Làm như vậy tất sẽ khiến thiên hạ phân loạn, cả nước bất an, bách tính kinh hoàng, đây không giống chuyện ngươi sẽ làm?”



Lư Đông Ly cười khổ: “Trần quốc, liệu có tiến công Triệu quốc không?”




Việc này thì không trách được rồi. Luận quan chức phân vị của y, căn bản không có tư cách thăng làm soái một phương. Hơn nữa, y từ địa phương điều vào triều đình, đến bây giờ còn chưa đầy nửa năm, chuyện lớn như vậy y nào có tư cách xuất đầu nói chuyện.



Chắc y muốn thăng quan phát tài đến phát điên rồi, ngay cả tính mạng bản thân cũng không thèm để ý. Có điều, cũng may là có tên ngốc như vậy ra gánh trách nhiệm, bằng không chẳng biết ai sẽ xúi quẩy nhận phải chuyện tệ hại này đây.



Nếu là dưới tình huống bình thường, Lư Đông Ly dám nhảy ra tranh chức vị này, đừng nói Triệu vương sẽ không gật đầu, nước bọt của những đại thần khác đã có thể nhấn chìm tân nhân triều đình không biết chừng mực, không hiểu trời cao đất dày này.



Nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, y mới nói một câu như vậy, lập tức dẫn tới cả đống đại thần phụ họa.



“Lư đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chính nên đại triển hồng đồ.”



“Lư đại nhân đã nhiều lần đến Định Viễn quan, quen thuộc hết thảy trong quân, chính là người thích hợp nhất.”



“Nghe nói Lư đại nhân tuy là văn sĩ, bình thường cũng thích đọc binh thư, bụng có thao lược, chính là nhân tài văn võ song toàn, Định Viễn biên soái, không thuộc Lư đại nhân thì không thể.”



Các đại thần muôn miệng một lời, đồng thanh khen ngợi Lư Đông Ly, bày tỏ sự tán thành và thừa nhận với y.



Triệu vương sờ cằm ngẩn ra, kỳ quái lắm thay, bình thường sao không phát hiện, đám thần tử này của ông ta thích dìu dắt người sau, tiếp nhận nhân tài như vậy.



Bất kể Triệu vương nghi hoặc cỡ nào, các đại thần đều đã không muốn đi, mà chỉ có mình Lư Đông Ly tỏ ý muốn hưởng ứng hiệu triệu của quân chủ, tính tình tư lịch của y cũng không có chỗ nào là không tốt không ổn, Triệu vương do dự một hồi, cũng gật đầu đồng ý.



Chỉ là quan chức của Lư Đông Ly so với biên soái Định Viễn quan nhị phẩm thì hơi thấp, thế là dưới sự ủng hộ của tất cả thần tử, y thần tốc nhảy ba cấp, trực tiếp phong tới chính tam phẩm, và tạm đảm nhiệm việc của nhị phẩm, nắm trong tay toàn quân Định Viễn quan.



Cứ như thế, Lư Đông Ly trong khoảng thời gian cực ngắn ngủi, lần thứ ba đến Định Viễn quan. Chẳng qua lần này thân phận của y, là Đại soái tân nhiệm của Định Viễn quan, tam quân tướng sĩ sinh tử họa phúc, từ đây sẽ nằm trong tay y.