[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 34 : Học tập
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Phạm Dao tuyệt đối không ngờ được, tới tiếp nhận chức vị của y lại sẽ là Lư Đông Ly, nhưng việc đã đến nước này, chỉ đành vui vẻ đón chào. May mà Lư Đông Ly cũng khiêm cung hòa khí, miệng toàn là công tích của biên soái Phạm Dao, mở miệng ngậm miệng chính là muốn học tập y, lấy y làm gương, cũng kỳ vọng được y chỉ điểm.
Phạm Dao đương nhiên cũng không tiện ra vẻ gì, vẻ mặt tươi cười tương tự nói, Lư đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tất có thành tựu kinh thế, vân vân và vân vân…
Tóm lại ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, trông bề ngoài chẳng ai nhìn ra khúc mắc trong lòng hai vị này sâu bao nhiêu.
Muốn giao ban từ nhiệm, đương nhiên không thể thiếu kiểm kê vật phẩm.
Hai vị biên soái trước sau cùng nhau kiểm kê danh sách, lại tính rõ lượng ngựa xe, lại đến kho quân nhu kiểm số châu báu, quân nhu và lương thảo. Thật sự tính toán, sổ sách của một nhánh đại quân, không mất khoảng thời gian mấy ngày thì đừng mong thật sự chỉnh lý rõ ràng.
Bất quá, Lư Đông Ly cũng biết sự giả dối cổ quái sơ hở trong sổ tất nhiên là có, nếu thật muốn thanh tra nghiêm túc, ngược lại mọi người đều không dễ coi.
Triệu quốc xưa nay chuyện sổ giả lương không trong quân không ai không biết, đừng nói bá quan chẳng quan tâm lắm, ngay cả Hoàng đế cũng gần như ngầm thừa nhận những điều này. Thật muốn kiểm tra sổ giả khoản thiếu, mọi người đều khó coi, truy cứu lên cũng chẳng giải quyết được gì.
Cho nên loại thanh tra này trên cơ bản thuộc dạng lướt ngang rồi xong, chỉ mất nửa ngày đã coi như bàn giao xong xuôi.
Phạm Dao vốn đã sớm chuẩn bị hành trang sẵn sàng chỉ chờ lên đường, người tới tiếp nhiệm đã là Lư Đông Ly, y càng không có lý do ở lại rước lấy mất mặt. Công tác giao nhận vừa xong xuôi, lập tức khởi hành.
Y dẫn theo bảy tám tiểu thiếp, mười mấy nha đầu, mấy chục hạ nhân, cùng với hơn trăm cỗ xe ngựa chẳng biết là chở gì, cộng thêm mấy trăm sĩ binh Lư Đông Ly hào phóng phái ra hộ tống, cứ thế hùng dũng, dưới sự cung tiễn khách khí của Lư Đông Ly, rời khỏi Định Viễn quan.
Phạm Dao y vừa đi, cả Định Viễn quan từ Lư Đông Ly cho đến binh tốt thấp nhất đều có cảm giác thở phào một hơi.
Lư Đông Ly toàn thân nhẹ nhõm thăng trướng.
Ngày đầu tiên tân quan nhậm chức, y đương nhiên không vội duyệt binh hiển uy phong, chỉ nỗ lực để mình quen và nhớ các tướng lĩnh lớn nhỏ, kế đó hạ lệnh khôi phục thân phận tướng quân cho Phong Kính Tiết. Sau đó, cũng chẳng qua là làm một tuyên ngôn nhậm chức ngắn gọn sơ lược, huấn thị vài câu, lệnh chúng tướng vì nước phục vụ quên mình, luyện binh bình thường, nghiêm phòng địch quân, rồi bảo mọi người tan đi.
Sau đó, Phong Kính Tiết đương nhiên bị giữ lại một mình.
Đã không có mặt người ngoài, vẻ cung kính ngoài mặt kia của y tự nhiên cũng thu lại, uể oải nhướng mày cười nói: “Mặc dù biết ngươi từ sớm đã có chủ ý này, vẫn thật sự không ngờ ngươi đến nhanh như thế, bởi vậy có thể thấy, đám quân quân thần thần trong triều đình đúng là một chút đảm đương cũng chẳng có.”
Lư Đông Ly sau khi luyện tập, quả nhiên dần dần sảng khoái nhẹ nhõm, khí lực tăng cao, nhãn lực dần chuẩn, động tác cũng lưu loát mau lẹ hơn rất nhiều. Hơn nữa y mỗi ngày luyện tập võ kỹ, Phong Kính Tiết cũng thỉnh thoảng chỉ cho y một số kỹ xảo. Sự tiến bộ của y quả thật không nhỏ, dần dần một mình đánh với hai ba đại hán cũng không dễ thua.
Nhưng Lư Đông Ly nắm chặt mỗi một phân mỗi một khắc cố gắng học tập, không chịu ngừng lại ở đó.
Lư Đông Ly mỗi ngày đều thăng trướng thương nghị quân vụ, theo đội thao luyện vào ban ngày, buổi tối thì kéo Phong Kính Tiết đến ở cùng, bắt y dạy mình binh thư chiến lược.
Bản thân Lư Đông Ly đã vì chức vị này mà bổ túc tất cả binh thư có thể tìm được, nhưng y cũng biết, đánh giặc tuyệt không phải đọc sách là có thể học được, y cần Phong Kính Tiết dạy tất cả tri thức trong quân đội, cùng với làm sao vận dụng linh hoạt tri thức trên sách.
Phong Kính Tiết ban đầu chẳng muốn nhận đồ đệ, cười nhạo y đa tâm quá mức, những Nguyên soái quân đội trước kia luôn cao cao tại thượng, đâu có học bản lĩnh của thuộc hạ.
Lư Đông Ly chỉ cười không đáp, y lại chẳng muốn bị các tướng quân cấp dưới bỏ không như Phạm Dao, ngoài mặt là Nguyên soái, trên thực tế hoàn toàn chẳng biết hoạt động của quân đội, đại tướng dưới quyền nửa đêm dẫn một nhánh quân đội ra ngoài đánh trận, mình thân là Đại soái lại có thể hoàn toàn không biết.
Cuối cùng y không thể không lạm dụng đặc quyền của Nguyên soái, khiến Phong Kính Tiết không thể không khuất phục, ủy ủy khuất khuất mà làm lão sư của y.
Hai người ngày ngày đêm đêm đồng hành, ban đêm cùng đọc binh thư, cùng diễn sa bàn, đèn trong phòng Đại soái luôn tắt rất muộn, rất nhiều lúc còn sáng rực suốt đêm. Thật sự mệt rồi, có khi hai người cầm sách rồi cứ thế dựa bàn mà ngủ, có khi miễn cưỡng nhớ được là phải lên giường, chật vật lao phịch lên giường, quần áo cũng chẳng thèm cởi, cứ thế ngủ vật vờ ngả nghiêng.
Ban ngày cưỡi ngựa song hành, Phong Kính Tiết lấy quân đội thao luyện trước mắt làm tài liệu sống, không ngừng giải thích cho Lư Đông Ly.
Có khi cũng lên cao nhìn ra xa, Phong Kính Tiết chỉ điểm địa thế non sông, nói nơi nào có thể đóng quân, nơi nào có thể mai phục, cũng dự đoán các loại phương thức tiến công quân địch có thể phát động, cùng các loại sách ứng đối.
Thời gian này, hai người đúng là như hình với bóng, một tấc không rời.
Đương nhiên, Phong Kính Tiết làm công tác vất vả như vậy, cũng sẽ muốn tranh thủ một chút hồi báo đãi ngộ, tỷ như nửa đêm khi không có người ngoài, âm thầm yêu cầu đặc quyền có thể uống rượu.
Lư Đông Ly thì sảng khoái gật đầu: “Uống rượu, được thôi.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Kính Tiết vẻ mặt cao hứng, thong thả nói: “Ta đang xem xét mới vừa nhậm chức không lâu, chưa tìm ra cơ hội lập uy, ngươi không ngại cứ thử quân pháp của ta đi?”