[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 35 : Lai khách

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Nhậm chức nhiều ngày như vậy, Lư Đông Ly cũng đã phát hiện vấn đề quan trọng nhất trong quân, không phải huấn luyện hoặc kỷ luật của quân đội, mà là quân nhu phẩm phần lớn không đạt tiêu chuẩn.



Một nhánh quân đội không đủ *** nhuệ lớn mạnh, huấn luyện và quản chế nghiêm khắc, tướng soái tự mình làm gương đều có thể cải thiện rất nhiều sức chiến đấu của quân đội.



Thế nhưng quân nhu vật dụng không tốt thì không phải là dựa vào một phương diện nỗ lực mà có thể thay đổi.



Đao kiếm đều làm bằng sắt kém chất lượng, chiến đấu với địch, dùng sức chém hai cái, tuy là chưa đến mức gãy nhưng không chừng sẽ cùn hết. Mấy cái khiên cất trong kho bụi bám nhiều năm có chịu được búa lớn cung mạnh của người ta bắn chém hay không, đây cũng là một vấn đề.



Ngựa đa phần già nua mệt mỏi, đám ngựa khỏe mạnh toàn quân có thể chân chính chọn ra không quá tám trăm, con số đó làm sao đủ để thành lập một đội kỵ binh lớn mạnh.



Mà số lượng tên thì ít hơn nhiều số lượng ghi chép trên giấy trắng mực đen, tên có đủ sắc nhọn hay không, cung liệu có kéo vài lần rồi gãy luôn không, đây cũng là vấn đề cần suy xét cẩn thận.



Rất nhiều thiết bị thủ thành hoặc khí giới quân dụng cỡ lớn dùng để công kích khác, không phải bị thiếu thì là cũ kỹ sứt mẻ, làm chủ soái, Lư Đông Ly nhìn tất cả ghi chép các tướng quân đã chỉnh lý đàng hoàng, trong lòng khá thê lương.



Nhiều năm không chinh chiến, mà điêu cung bảo đao bụi đóng, nói đến cũng là nhân chi thường tình.



Quân nhu cung ứng cho biên quan các nơi đều là do mấy quận phủ phụ cận phụ trách, họ hàng năm nhận được rất nhiều chi phí dùng cho quân sự từ quốc khố, quan viên từ trên xuống dưới, đều cho rằng chắc chắn không có trận nào để đánh, đương nhiên có thể kiếm chác bao nhiêu lợi ích thì cứ kiếm nhiêu đó, có thể chia bao nhiêu thịt thì cứ chia bấy nhiêu. Cuối cùng chân chính phát đến trong quân, rơi xuống tay binh lính tự nhiên đều là những thứ không tốt.



Ngoại trừ những vật phẩm chiến tranh này, nhu yếu phẩm trong sinh hoạt cũng có lượng nước cực lớn.



Gối rỗng ruột, chăn vô dụng, áo gấm không thể chống lạnh, cùng với lương thực quá hạn mốc meo, trước nay luôn không ít.



Chẳng qua, tương ứng, những thứ cung cấp cho các Nguyên soái tướng quân, khẳng định không có gì là thứ phẩm, bởi vậy chủ soái các quân bình thường với chuyện này cũng đều chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.



Các binh sĩ lạnh run trong gió rét, cũng chỉ đành liều mạng dùng khoản quân lương còm cõi kia để tự an ủi mình.




Lần này Lư Đông Ly đã được binh lính đến tham tham báo từ trước, biết đội ngũ vận chuyển qua nửa canh giờ nữa sẽ tới Định Viễn quan.



Theo thông lệ ngày trước, quân nhu phẩm đưa tới chỉ cần do các tướng quân phụ trách tính toán một chút rồi ký nhận, quan viên vận chuyển đến soái phủ thỉnh an, được một lệnh dụ của Đại soái là có thể về báo cáo kết quả.



Loại chuyện này trên cơ bản chủ soái ngay cả trướng cũng không cần thăng, cứ tùy ý xử lý.



Nhưng lần này trong lòng Lư Đông Ly có tính toán khác, vừa được tin tức liền dặn dò Phong Kính Tiết: “Đợi lát nữa ngươi đi kiểm nhận, nếu số lượng có thể đạt được một nửa hy vọng của chúng ta thì thôi, nhưng nếu ngay cả như vậy cũng không được thì ngươi đừng ký nhận, chỉ dẫn hắn đến soái phủ, phân thuyết trước mặt ta. Ta sẽ cố ý tức giận, đánh trống thăng trướng, nhớ phải điều những sĩ binh cao lớn nhất, dọa người nhất trong quân đội tới áp trận. Đến lúc đó ta sẽ đập bàn nổi cơn tam bành, chúng ta ở biên quan bỏ sinh tử bảo vệ gia quốc, họ còn muốn cắt xén chèn ép chúng ta, sau đó ta sẽ truyền lệnh đánh hắn mấy chục quân côn. Lúc này, ngươi nhất định phải nhảy ra bảo vệ hắn, cầu tình giúp, ta lại miễn miễn cưỡng cưỡng, nể mặt ngươi mà tha cho hắn, lại huấn thị, lần sau đưa đồ tới nếu vẫn ít như vậy, hoặc là kém như vậy, ta cũng chẳng thèm đánh người, chỉ trực tiếp đem quan viên áp vận thi hành quân pháp, chém đầu, đưa thủ cấp về là được.”



Phong Kính Tiết bật cười: “Ngươi không phải là giở trò ngang ngược sao? Đám tiểu quan họ, quản được việc áp hàng hóa gì, hàng được bao nhiêu sao?”



Lư Đông Ly cũng cười khổ: “Vì tiền, vì đồ, không thể không giở trò ngang ngược. Trước kia viết thư là xin mềm mỏng, hiện tại phát uy, đây là cứng rắn, không vừa đấm vừa xoa, ai chịu ngoan ngoãn đưa đồ. Áp giải tuy là tiểu quan, nhưng không có người áp thì đồ đạc không tới được. Ta làm ồn ào như vậy, uy phong bày đủ, quyết tâm rõ ràng, về sau những kẻ chuẩn bị quân nhu đó, nếu đồ chuẩn bị không đạt tiêu chuẩn, thủ hạ sợ cũng chẳng mấy tay quan chán sống phụ trách áp tải.”



Phong Kính Tiết cười to: “Được, ta sẽ cùng ngươi xướng vở kịch mặt đỏ mặt trắng náo nhiệt này.”



Sau khi hai người bàn định kế sách, Phong Kính Tiết liền ra ngoài bảo Vương Đại Bảo đến trong quân, tìm một đám binh lính bộ dạng xấu nhất ác nhất, vóc dáng cao lớn, lại còn mặt mày dữ tợn, bảo họ lúc thăng trướng phải ôm đao kiếm đàng hoàng, đứng hầu hai bên, thề phải sinh được tác dụng hù chết người không đền mạng.



Lúc này có binh lính đến báo quân nhu đã đưa tới trước quan, Phong Kính Tiết liền chạy đi kiểm nhận.



Lư Đông Ly chờ trong soái phủ, không bao lâu sau, Phong Kính Tiết đích thân dẫn một quan viên trung niên quan phục lục phẩm vào soái phủ.



Xa xa vừa thấy người kia, Lư Đông Ly đang bày uy phong Đại soái, ngồi ngay ngắn bên trong chợt ngớ ra, đứng phắt dậy.



Nam tử phía sau Phong Kính Tiết kia tiến lên hai bước, vượt qua Phong Kính Tiết, đi thẳng tới trước mặt Lư Đông Ly, mỉm cười: “Đông Ly, đã lâu không gặp.”