[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 36 : Chí thân

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lư Đông Ly kinh ngạc nhìn người khách, ngạc nhiên nói: “Đại ca, sao lại là huynh?”



Người nọ cười to nói: “Sao lại không thể là ta? Hảo muội phu, nói đến thì ta thật sự đã hưởng sái đại quang của đệ.”



Phong Kính Tiết ở bên thong thả nhướng mày, ô, thật là náo nhiệt mà.



Lư Đông Ly ho một tiếng, quay đầu nói với Phong Kính Tiết: “Phong tướng quân, vị này là nội huynh của ta.”



Phong Kính Tiết vẻ mặt tươi cười, làm ra biểu tình thân thiện dị thường, chắp tay vái Tô Lăng: “Hóa ra Tô đại nhân và Lư đại soái của chúng ta có tình nghĩa chí thân, vừa nãy đã thất lễ, thất lễ rồi.”



Tô Lăng tất nhiên cuống quýt trả lễ, luôn miệng nói: “Phong tướng quân khách khí rồi.”



Lư Đông Ly ở bên ho khan mãnh liệt một hồi, Phong Kính Tiết tươi cười thong thả quay đầu, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Đại soái, ngài sao vậy? Không phải tối qua bị cảm lạnh đó chứ?”



Lư Đông Ly khéo léo tại một góc độ Tô Lăng không nhìn thấy, hung tợn trừng y.



Phong Kính Tiết nghĩ đến người dưới mái hiên, đắc tội thượng ty trên đầu chung quy chẳng phải chuyện gì tốt lành, bèn nuốt lại cả đống những lời ân cần thăm hỏi, chỉ cười nói: “Chắc hẳn Đại soái và Tô đại nhân đã lâu không gặp, tất có rất nhiều việc cũ muốn nói, mạt tướng không dám quấy rầy, cáo từ tại đây.”



Y thi lễ thối lui, đi đến trước đại môn, bỗng quay người cười nói, “Lư đại soái, chuyện cần thăng trướng thảo luận hôm nay, có phải tạm thời cứ gác lại đã?”



Lư Đông Ly cơ hồ dùng ánh mắt giết người trừng y: “Chút việc nhỏ như vậy còn cần ta giao sao?”




Phong Kính Tiết mỉm cười nhìn ánh mắt đau đớn của y dưới ánh nến: “Ngươi có thể làm như vậy sao?”



Lư Đông Ly trầm mặc rất lâu, mới từ từ lắc đầu.



Ánh nến nhảy nhót, sâu trong mắt Phong Kính Tiết, ánh ra vẻ ấm áp mờ mờ: “Việc này cũng không có gì là không đúng, nếu ngươi thật sự làm như vậy, không phải đại nghĩa diệt thân, mà là diệt sạch nhân tính. Vị cữu huynh này của ngươi, chúng ta không bàn việc tâm tính y rốt cuộc tốt hay không, nhưng chí ít đến bây giờ y vẫn vô tội, những chuyện bẩn thỉu đó hẳn y cũng chưa kịp chạm đến, tương lai y liệu có nước chảy bèo trôi, trợ Trụ làm điều trái hay không, tạm thời không bàn, hiện tại nếu chúng ta làm hại y thì chúng ta vô tình vô nghĩa quá mức.”



Phong Kính Tiết bình tĩnh nói: “Thanh quan cố nhiên rất đáng kính, nhưng ta không thích cái loại tự phụ là thanh quan, tự phụ không có tư niệm, là có thể đối với người thân cứ cần là lấy, tùy ý an bài, là có thể cao cao tại thượng, lấy hành vi của thánh nhân yêu cầu những người bên cạnh đó. Làm thanh quan, không dìu dắt thân nhân, không giúp họ thông đường thì thôi. Thế nhưng muốn lấy lập trường của mình cưỡng ép can thiệp sinh mệnh người khác, chặt đứt tiền đồ của người ta, hạn chế lựa chọn của người ta, vậy thì quá là quá đáng.”



Nói tới đây, y chợt cười: “Nếu ta làm chuyện sai trái, thân nhân đại nghĩa diệt thân ta đây, cho dù ta sẽ không trách y, nhưng sâu trong nội tâm cũng vĩnh viễn lưu lại một khúc mắc. Huống chi, đại cữu tử của ngươi đến bây giờ vẫn chưa làm gì đáng để phải bị người ta tiêu diệt, cùng lắm là không đủ quan tâm ngươi, không chịu vì lý tưởng vĩ đại của ngươi mà vứt bỏ tiền đồ của bản thân thôi.”



Lư Đông Ly trầm mặc không nói, Phong Kính Tiết mặc dù bình thường luôn chọc giận y, mặc dù khi mình khó xử luôn thích ném thêm vài cục đá xuống giếng, nhưng rất nhiều thời điểm, cũng thường là Phong Kính Tiết thông cảm cho y nhất, hiểu được y nhất.



Chỉ là, người bên cạnh càng là tri kỷ tri tâm, tâm tình của y lúc này lại càng thê lương bất đắc dĩ, y đứng dậy, chậm bước đôi bước, lúc này mới hỏi: “Đồ lần này được bao nhiêu?”



“Rất nhiều, so với mọi khi thì phải gấp đôi có dư. Cũng không biết đây là cho tân quan ngươi, hay là tác dụng của mấy phong thư kia, nhưng mà…” Phong Kính Tiết nhún vai, “So với chúng ta kỳ vọng thì vẫn thiếu rất rất nhiều.”



Lư Đông Ly im lặng không nói gì, rất lâu sau mới nói: “Bất kể thế nào, đồ nhất định phải lấy đến tay.”



Khi nói lời này, trong mắt y lại có vẻ tàn nhẫn mà người đọc sách hiếm thấy.