[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 54 : Tương thủ
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
“Kính Tiết!” Khi lần thứ bao nhiêu đột nhiên tỉnh dậy, nghe thấy tiếng kêu dịu dàng này.
Thanh âm không hề vang dội, tai luôn nổ ran không ngừng, nhưng y lại nghe rõ mồn một.
Ánh mắt nhìn đến, vẫn là tầm mắt mơ hồ, thế nhưng nét mặt người nọ, mâu quang quan tâm của người nọ, lại dường như hết sức rõ ràng.
Phong Kính Tiết mỉm cười, đau đớn suốt một thời gian dài, lần đầu tiên thoải mái tùy ý cười như thế. Trong gian phòng ánh sáng u ám, rõ rõ ràng ràng, có quang huy sáng rực gì đó, đang sáng lên trên mặt giữa mắt y.
Nhưng mà, sau khi mỉm cười, y lại chỉ bình yên nhắm mắt. Thật sự, thật sự, quá mệt mỏi, y thật sự thật sự cần được ngủ một giấc ngon lành.
Trong giấc ngủ dài lâu, phảng phất như một trăm năm kéo dài bình yên này, y vẫn chưa từng nằm mơ, vĩnh viễn yên lặng trong thế giới tăm tối mà tĩnh mịch, không còn đau đớn, không còn lo âu, không còn chờ đợi, không còn lo lắng, trong lòng yên tĩnh không gợn chút sóng. Cho đến không biết bao lâu sau, y lại một lần nữa không có dấu hiệu mà mở mắt.
Một giấc này rốt cuộc đã qua bao lâu, đất trời yên tĩnh, không còn nghe thấy một chút huyên náo do thành trì công phòng dẫn đến. Trong phòng là một phiến an thủ, ngay cả thân binh và quân y canh giữ cũng chẳng thấy, chỉ có ánh nến trong trẻo trước án, dưới đèn bên giường, có bóng người, không biết đã trông nom bên cạnh y bao lâu, cuối cùng quá mệt mỏi, dựa cột giường, trầm trầm thiếp đi.
Phong Kính Tiết chỉ lẳng lặng nhìn y, quần áo trên người vẫn loang lổ vết máu, cánh tay phải bị vải trắng quấn vài vòng, trên trán cũng hơi trầy. Bất quá thoạt nhìn bị thương cũng không quá nặng, hẳn là không đáng ngại lắm.
Có lẽ từ sau khi chiến sự ổn định, y liền đến bên cạnh mình, cũng không biết là rốt cuộc đã trông nom bao lâu, nhưng khẳng định vẫn chưa từng rời khỏi, vẫn chưa từng nghỉ ngơi, thế cho nên ngay cả quần áo trên người cũng chưa thay.
Phong Kính Tiết không biết thời gian rốt cuộc đã qua đi bao lâu, không biết Lư Đông Ly rốt cuộc đã ở đây chờ đợi y bao lâu, chỉ là trong lòng yên lặng.
Ban đêm yên tĩnh như vậy, ánh nến nhu hòa như vậy, y chỉ lẳng lặng nhìn người chân mày có vẻ mỏi mệt và lo lắng thật sâu, vừa không động đậy, cũng không định gọi.
“Đúng là đồ ngốc. Chúng ta là người một nhà, phiền với không phiền cái gì…” Tô phu nhân ngắt lời nàng, cười nói, “Tô Lăng chính là huynh trưởng của muội, chàng làm ca ca, có thể không lo cho muội muội sao? Hiện giờ chàng nhậm chức thôi quan phủ Trấn Giang, không thể tùy ý đi lại kinh thành, ta làm tẩu tử, đương nhiên phải tận tâm thay chàng.”
Một câu nói xong, thấy lệ nóng trong mắt Tô Uyển Trinh chực rơi xuống, lại vừa lòng cười cười: “Đúng rồi, muội phu ở bên ngoài làm Đại nguyên soái, có thường gửi thư về không, có còn nhớ muội không?”
“Chàng ở biên quan, cách nhau vạn dặm, chỉ đến được hai phong thư, trong thư tất nhiên là quan tâm muội.”
“Y cách sơn sơn thủy thủy, không gặp muội, đương nhiên phải lo lắng, muội cũng nên viết thư nhiều một chút, nói mấy chuyện gần đây, để y bớt buồn mới phải.”
“Việc này là đương nhiên.” Tô Uyển Trinh cười đáp, “Đại tẩu, đại ca gần đây có ổn, nhậm chức có được vạn sự thuận ý?”
Tô phu nhân chợt nhíu mày: “Chàng ấy à, chuyện khác cũng không tệ lắm, tân quan nhậm chức, mọi việc hài lòng, cấp trên cấp dưới đều không tệ, huống hồ lại thường phải áp vận quân tư đến Định Viễn quan, hay gặp muội phu, cũng không có đại sự gì. Chỉ là muội phu tính tình cố chấp, có chút va chạm với thượng ty của chàng, hại chàng kẹp giữa hai bên khó làm người. Bất quá, việc này cũng chẳng có gì, đáng giận nhất là tên Phong Kính Tiết kia, tính tình kiêu ngạo độc ác, kị hận đại ca muội quá thân cận với Đông Ly, trăm phương ngàn kế muốn hại đại ca muội, có lần đại ca muội đến Định Viễn quan giải quyết việc công, hắn nhân lúc muội phu vắng mặt, đánh đại ca muội mấy chục quân côn.”
Tô Uyển Trinh khẽ kinh hô một tiếng, vẻ tươi cười trên mặt ban đầu biến mất, đứng phắt dậy, thất thanh nói: “Đại ca bị đánh?”
“Đúng vậy…” Tô phu nhân vừa nói đến chuyện trượng phu bị đánh, nước mắt lập tức rơi xuống, “Tội nghiệp chàng, từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao chịu nổi tội này, bị đánh gần chết, khiêng về dưỡng lâu lắm, đến bây giờ còn chưa khôi phục như thường, nghe gia nhân truyền tin kia nói, thiếu chút nữa đã bị đánh tàn phế luôn rồi. Đáng hận là Phong Kính Tiết kia chẳng biết dùng lời gì lừa muội phu, Đông Ly không hề truy cứu chuyện này, đại ca muội trận này oan ức bị…”
Tô Uyển Trinh sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc ngồi lại xuống ghế, dùng ánh mắt thất thần nhìn tẩu tử của mình.
Tô phu nhân nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc một hồi, chợt túm tay Tô Uyển Trinh: “Uyển Trinh, đó chính là huynh trưởng của muội, muội nên ra mặt thay chàng, không thể để chàng oan ức bị người ta giày vò như vậy. Phong Kính Tiết kia hạ độc thủ thật tàn nhẫn, hắn không thèm nể mặt Đông Ly, cũng không nể mặt muội chút nào. Muội cứ viết một phong thư, nói chuyện với Đông Ly, bảo y tốt xấu gì cũng phải xả giận cho ca ca muội, chúng ta không thể oan uổng chịu sự ủy khuất này. Đúng rồi… Nếu có thể khuyên nhủ y, mọi việc đừng cương trực như vậy, phải nói chuyện thương lượng với ca ca muội, mọi sự phối hợp lẫn nhau, việc này sẽ càng tốt. Sĩ đồ gian hiểm, y vất vả đi đến bước này, không thể tùy tiện gây thù, dù không nghĩ cho bản thân, cũng phải vì muội, vì tương lai của đứa trẻ mà suy nghĩ.”