[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 64 : Tranh sai

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Tiếng tên nhọn xé gió và tiếng kêu thảm gần như vang lên đồng thời, từ lúc Phong Kính Tiết giương cung cài tên đến khi sa đạo bỏ chạy kia trúng tên ngã xuống đất, trong đây giống như không hề có khoảng cách.



Mọi người cơ hồ đều cảm thấy bóng tên xé gió và tên nhọn xuyên qua ngực sa đạo, quả thực như chuyện phát sinh cùng thời gian.



Sau một khoảng kinh hãi trầm tịch ngắn ngủi, chính là tiếng khen ngợi vang trời.



Tiểu Đao hai mắt đăm đăm, nói như mớ: “Tướng quân, tiễn pháp của ngài sao lại tốt đến vậy, tại sao bất kể nhìn thấy bao nhiêu lần, chúng tôi vẫn bội phục sát đất, tướng quân của tôi ơi, ngài còn có việc hay không cũng bắn một tên như vậy nữa, đám chúng tôi đây chẳng dám đi mò tên đâu.”



Phong Kính Tiết vừa tức giận vừa buồn cười tiện tay cầm roi ngựa trên không dứ dứ một phát: “Ngươi thôi đi, làm lính mấy năm, bản lĩnh khác không thấy cao lên, vuốt mông ngựa thì càng ngày càng trôi chảy. Chẳng qua là một đám sa đạo, các ngươi cũng không xử lý nổi, nhất định phải bức được ta ra tay, thật không biết xấu hổ.”



Tiểu Đao cười nịnh hót: “Tướng quân, chúng tôi không phải cố ý giữ lại một tay, thả tên kia chạy trốn, để ngài thi triển thân thủ, đại thi thần kỹ đây sao?”



Phong Kính Tiết hung tợn trừng gã một cái: “Bớt ở đây ba hoa đi, còn không mau thu thập tàn cục cho ta.”



Tiểu Đao phấn chấn *** thần đáp một tiếng, hăm hở gọi các quân sĩ liên can cùng đi thu dọn chiến trường.



Phong Kính Tiết lắc đầu thở dài, vừa nghĩ lại sự thật rằng mình đã quá phóng túng thủ hạ, vừa chậm chạp giục ngựa đi qua đi lại, một mực xem sát trường thảm thiết, cát vàng mù trời, máu tươi chói mắt này thành non xanh nước biếc để thưởng thức.



Sau khi về Định Viễn quan, Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết nhân lúc Trần quốc người ta còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, tạm thời không rảnh tìm đến gây phiền, không chịu lãng phí một chút thời gian triển khai đại luyện binh.



Lúc trước Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đã đạt thành nhận thức chung, nếu có cơ hội nhất định phải huấn luyện chúng quân sĩ đàng hoàng, để họ thích ứng việc tác chiến trên sa mạc, nhằm dần dần thoát khỏi dựa dẫm Mạc Sa tộc.



Hơn một năm nay, chỉ cần không có chiến sự gì, họ sẽ luân phiên dẫn binh lính Định Viễn quan đến sa mạc thao luyện. Tuy là binh đã luyện không tệ, nhưng ít nhiều cũng phải để mọi người có cơ hội thực chiến.



Kể từ đó, đám sa đạo lớn nhỏ hoành hành trên sa mạc liền xui xẻo đường máu.



Phong đại tướng quân giương cờ hiệu trừ hại cho các tộc sa mạc, dẫn theo nhân mã ba ngày hai đầu chạy ra cuồng sát một trận.



Sa đạo là đạo tặc ác độc nhất trên sa mạc. Trong hoàn cảnh tự nhiên ác liệt như sa mạc mưu sinh vốn đã không dễ, thế nhưng sa đạo lại còn phải cướp bóc giết chóc, cướp tài vật, *** vợ con người, ác độc nhất là ở chỗ, bộ tộc hoặc thương đội bị chúng tấn công, mặc dù sẽ không bị giết hết toàn bộ, nhưng kết cục thường còn thảm hơn. Bởi vì đại đa số sa đạo sau khi cướp sạch tài vật và nữ tử mỹ lệ, sẽ mang đi hết lương khô đồ ăn thức uống ngựa và lạc đà của đối phương, để những người này cứ thế khát chết tươi giữa ánh nắng chói chang đáng sợ trên sa mạc.
Lư Đông Ly cơ hồ thoáng ác độc nhìn y một cái: “Chứng nghiện rượu của ngươi lại tái phát?”



Phong Kính Tiết hết sức ủy khuất kéo dài thanh âm: “Việc này có thể trách ta sao, đều là ngươi bình thường quản ta quá nghiêm.”



Trong quân theo lệ cấm rượu, thế nhưng Phong Kính Tiết lại là kẻ mê rượu, dưới quyền Lư Đông Ly, ngàn tốt vạn tốt nhưng không được uống rượu quả thật khiến người khó chịu.



Bởi vậy, chỉ cần có công cán bên ngoài, y đều sẽ tranh làm. Rời quân doanh rồi, ít nhiều có thể không bị quân quy gò bó.



Đồ vật quân dụng bình thường của Định Viễn quan, đều là do quan phủ hậu phương áp vận, chỉ có lương thảo, quan hệ trọng đại, nhất định phải do Định Viễn quan tự phái tướng quân áp tải.



Sau khi giao nhận lương thảo, đương nhiên không thể uống một giọt rượu, bảo đảm an toàn áp lương về, nhưng dọc đường từ Định Viễn quan đến nơi áp lương, thật sự có thể uống thỏa thuê một phen.



Lư Đông Ly nghe huyền ca mà biết nhã ý, tức thời lắc đầu: “Không được, lần này ngươi không thể đi.”



“Trước kia đều là ta đi mà.” Phong Kính Tiết lập tức nôn nóng, “Ngươi ngày thường quản thúc ta đã đành, chẳng dễ dàng gì có cơ hội tự tại hai ba hôm, ngươi cũng không chịu cho ta.”



Lư Đông Ly cười khổ nói: “Lương thảo do các phủ luân phiên cung ứng, lần này đã đến phiên phủ Trấn Giang. Ngươi quên Tri phủ Trấn Giang hiện tại là ai?”



“Việc này sao quên được, không phải là vị đại cữu tử kia của ngươi sao.” Phong Kính Tiết cười nói, “Nói đến thì người này đúng thật là nhân tài làm quan, rõ ràng phủ Trấn Giang là địa phương Cửu vương khống chế, mọi người đều biết hắn là thân thích của ngươi, hắn cư nhiên còn có thể một mạch đi lên, bổn sự này thật không thể khinh thường, trái lại tiểu tộc đệ kia của ngươi thì chẳng có tiền đồ gì, đậu tiến sĩ đã ngần ấy năm, đến bây giờ còn lui trong một địa phương nhỏ làm Tri huyện.”



Lư Đông Ly thở dài: “Ngươi và đại ca vốn có khúc mắc…”



“Vậy thì sao?” Phong Kính Tiết cười khẩy, “Hắn dám không cho ta lương thảo sao? Hay ngươi cho rằng, ở đất của hắn là có thể đè ta xuống đánh mấy chục gậy tỏ uy phong?”



“Phải phải phải, ngươi võ công cái thế, ai làm gì được ngươi, lại thêm một đội thân binh thân kinh bách chiến đi theo, y chỉ một Tri phủ, càng không đụng được một ngón tay ngươi.” Lư Đông Ly lắc đầu thở dài, “Ta chẳng qua là nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tận lực giảm bớt xung đột, ngươi lại cứ muốn xáp đến chỗ phiền toái.”



“Được rồi được rồi, ngươi ngoài mặt là suy nghĩ thay ta, kỳ thật bất quá là niệm tình cũ, không muốn để hắn chịu thiệt thôi. Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần hắn không kiếm chuyện với ta, ta tuyệt không khiến hắn mất mặt, cho dù hắn kiếm chuyện, ta nể mặt ngươi, cũng tận lực không làm khó hắn là được.” Phong Kính Tiết gõ bàn thùng thùng, bày ra tư thế đủ uy hiếp, “Ngươi rốt cuộc có đồng ý giao việc này cho ta không?”