[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 65 : Báo thù
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Hung tợn đập chồng công văn trên bàn, trên mặt tri phủ Trấn Giang tràn đầy vẻ dữ tợn phẫn hận: “Lần này tới quả nhiên là Phong Kính Tiết.”
“Nghe nói việc áp lương đều là Phong Kính Tiết làm, tiểu nhân vốn còn lo, hắn biết đại nhân là tân nhiệm Tri phủ Trấn Giang, không dám đến, nhường việc lần này cho người khác, nào ngờ hắn vẫn không biết sống chết xông đến.” Quản gia của Tri phủ hiện giờ, chính là một trong những tùy tùng lúc trước theo Tô Lăng đến Định Viễn quan, lúc này đang mặt mày hưng phấn ra chủ ý cho chủ tử nhà mình, “Phủ Trấn Giang chúng ta đây lại chẳng phải Định Viễn quan của hắn, chỉ bằng mấy trăm người trên tay hắn kia, có thể làm được chuyện gì, còn không phải đại nhân muốn hắn sống thì được sống, muốn hắn chết là chết, tùy tiện làm khó thế nào, đều do tâm ý của đại nhân.”
Tô Lăng nhìn tên quản gia đang cười nịnh, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xem họ Phong kia là cuộn giấy? Người này có thể dẫn theo ba trăm binh mã, giết quá nửa số năm ngàn truy binh Trần quốc, chỉ bằng hai ngàn trú quân chưa từng đánh trận đó của phủ Trấn Giang chúng ta, có thể làm gì hắn?”
Quản gia sửng sốt một chút, mới nói: “Đánh công khai đương nhiên không phải không cần, nhưng đây là đất của chúng ta, khắp nơi tìm chút phiền toái cho hắn, chuẩn bị chút giày nhỏ cho hắn xỏ, khiến hắn…”
Tô Lăng chỉ cười gằn, năm đó Lư Đông Ly một thư sinh văn nhược bị chọc nóng cũng dám cưỡng ép Tổng đốc đại nhân, huống chi loại người hãn mãng vô pháp vô thiên như Phong Kính Tiết. Hắn chẳng dễ dàng gì bước lên chức tôn sư một phủ, vẫn nói thân thể ngàn vàng, không thể ngồi dưới mái sụp, tuyệt không định để mình có bất cứ nguy hiểm gì: “Ngươi đừng bận tâm chuyện này nữa, thay ta truyền lời xuống, đem lương thực điều tới từ các nơi chiếu theo số lượng trong công văn chuẩn bị cho tốt, không thể thiếu, càng không được lẫn cát đá, hết thảy đều phải tốt nhất, tuyệt không thể để họ Phong kia tìm ra một chút sai lầm, mau đi đi.”
Quản gia sửng sốt: “Đại nhân…”
Tô Lăng lạnh lùng quét qua hắn một cái: “Còn muốn bản đại nhân chậm rãi giải thích cho ngươi sao?”
Quản gia vội vàng hành lễ: “Tiểu nhân đi truyền lời của đại nhân ngay đây.” Quay người chạy đi như bay.
Tô Lăng có thể không cần nhiều lời với một quản gia nho nhỏ, nhưng với phu nhân nhà mình, lại không thể không giải thích.
Trượng phu hiện giờ đã thăng đến có thể khai nha kiến phủ, Tô phu nhân sớm đã chuyển cả nhà đến phủ Trấn Giang. Nghe nói mệnh lệnh của Tô Lăng, vừa kinh vừa giận, vừa mở miệng là oán trượng phu vô dụng: “Chàng tốt xấu gì cũng là một nam nhân, ngày đó chịu thiệt đến vậy trong tay hắn, hiện giờ người ta đâm vào tay, chàng cũng chẳng biết báo thù, quá không có cốt khí.”
Tô Lăng cười trấn an thê tử: “Phu nhân, nàng không hiểu, trên quan trường hiểm nguy khắp chốn này, ta có thể đi đến một bước này, chính là dựa vào cẩn thận dè dặt, mọi sự đều phải suy xét năm lần bảy lượt, tuyệt không thể sính nhanh nhất thời. Phong Kính Tiết kia võ nghệ cao cường, lại to gan lớn mật, nếu công khai gây chuyện, không ai biết hắn có thể làm ra chuyện gì. Thù này đương nhiên không thể không báo, nhưng trước khi báo thù, phải đảm bảo bản thân chúng ta an toàn mới được.”
Không đợi gã nói xong, Phong Kính Tiết đã lạnh lùng nói: “Sao ngươi không nói sớm?”
Tiểu Đao gãi đầu, hoàn toàn không biết mình phạm lỗi chỗ nào: “Việc này, tôi cũng là khi tán dóc với Triệu Nhị nghe y nói thôi, việc này, Vĩnh Yên cách Định Viễn quan chúng ta rất xa, họ gặp họa có thể liên quan gì đến chúng ta, tôi không biết việc này cũng phải báo lên tướng quân.”
Phong Kính Tiết căn bản không để ý gã nói gì, chỉ ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía: “Nơi này còn trong địa giới Trấn Giang không?”
Tiểu Đao vội hô to một tiếng: “Triệu Nhị, chúng ta ra khỏi địa giới Trấn Giang chưa?”
Trong quân sĩ có người lên tiếng: “Đã ra một canh giờ rồi.”
Phong Kính Tiết sắc mặt lạnh lùng, chợt ghìm ngựa: “Lui về, lập tức lui về hạt khu phủ Trấn Giang.”
Tiểu Đao sửng sốt một chút: “Tướng quân, chúng ta đây…”
Phong Kính Tiết giận dữ nhìn gã một cái: “Ngẩn ra cái gì, lúc đánh giặc nghe quân lệnh các ngươi cũng chậm trễ như vậy?”
Tiểu Đao bừng tỉnh, lập tức quát lớn: “Tướng quân có lệnh…”
Chưa dứt lời, bỗng nghe Phong Kính Tiết thở dài một tiếng: “Thôi, không kịp nữa rồi.”
Tiểu Đao lăng lăng quay đầu nhìn Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết lại chỉ cười khổ, lẳng lặng nhìn phương xa, vô số bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.