[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 72 : Quyết biệt
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Lư Đông Ly luôn vô số lần nhớ lại, vào cái đêm một trời sao sáng, ánh trăng ôn nhu đó, bằng hữu quan trọng nhất trong sinh mệnh của y, mang theo vẻ tươi cười vĩnh viễn không chút để tâm kia, như vui đùa mà hỏi một câu đó.
“Đông Ly, nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào?”
Còn nhớ đêm đó y nghe vậy chỉ cười: “Ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì thế, trước kia không phải cả ngày khoe khoang mình võ nghệ cao cường sao?”
“Chính là võ nghệ cao cường mới dễ xảy ra chuyện. Người thiện quyền thuật thường chết trong tranh đấu, huống chi ta cả ngày làm đều là việc vào sinh ra tử này.” Phong Kính Tiết cười uể oải, vẫn không nhìn ra thái độ đó là đùa giỡn hay nghiêm túc, “Đông Ly, nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào?”
Lư Đông Ly trầm mặc, nếu nói tướng lĩnh Định Viễn quan, ai có khả năng xảy ra chuyện nhất, đó tự nhiên là Phong Kính Tiết. Hầu như mỗi một lần chiến đấu, việc nguy hiểm nhất, nhất định là do y đảm đương.
Bởi vì y mạnh nhất, cho nên chuyện nặng nhất mệt nhất khổ nhất gian nan nhất, trước nay luôn do y làm.
Làm chủ soái, mỗi một lần, y đều hết sức đương nhiên mà đem trọng trách nặng nhất chất xuống bằng hữu tốt nhất.
Năm tháng đằng đẵng như thế, chiến đấu vô tận như thế, y có từng một thời một khắc nghĩ tới, nếu Phong Kính Tiết chết, y nên làm thế nào?
Mỗi một lần Phong Kính Tiết nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất, Lư Đông Ly đều nhất định sẽ vì y mà ngày đêm lo lắng, ưu tư không ngừng, thế nhưng y thật sự chưa từng nghĩ đến, nếu… Phong Kính Tiết… chết…
Khoảnh khắc này, chợt nghe câu hỏi như cười mà không của Phong Kính Tiết, y lại chỉ có thể ngẩn người.
Hóa ra Phong Kính Tiết vậy mà cũng có thể chết?
Cái tên trời sập cũng chẳng quan tâm đó, cuồng sinh cười trông tình đời đó, chiến thần trong quân vạn mã đó, người mà bất cứ thời điểm nào, đều có thể tin cậy, có thể dựa vào đó, kỳ thật cũng sẽ bại, sẽ ngã, sẽ chết, sẽ tiêu vong sao?
Lư Đông Ly ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn trăng, tại sao chuyện đơn giản như thế mà trước kia y dường như chưa bao giờ ngẫm thử, tại sao trong lòng luôn ẩn ẩn cảm thấy, thiên sẽ tuyệt, địa sẽ diệt, sơn xuyên sẽ đổi dòng, sao sẽ dời chỗ, nhưng cái tên luôn cười thật thờ ơ đó, kỳ thật sẽ ở mãi nơi này, ngay bên cạnh, ngay nơi mà y vừa đưa mắt là có thể thấy, ngay nơi y chỉ cần đưa tay là có thể với đến.
Thấy Lư Đông Ly ngẩn người, Phong Kính Tiết lại cười rộ lên: “Được rồi được rồi, tùy tiện hỏi một câu thôi mà đã đần thành như thế. Ta không chết dễ dàng như vậy đâu, cho dù năm đó từng bị trọng thương, võ công suy giảm mạnh, cũng bất quá là từ trong thiên hạ mười đại cao thủ, trượt xuống trong hai mươi đại cao thủ thôi, người có thể giết ta trên chiến trường này còn chưa sinh ra đâu.”
Song tiếng cười chưa dứt, bên tai chợt nghe thanh âm trầm thấp của Lư Đông Ly.
“Nếu ngươi chết trên sa trường, ta sẽ tận lực đoạt lại thi thể ngươi, ta sẽ tận lực giữ vững thành trì, ta sẽ dốc hết mọi khả năng, đánh lui Trần quân, ta sẽ kế tục chuyện ngươi chưa làm xong, cho đến khi như lời ngươi tiên đoán, kéo dài đến khi Trần quốc binh yếu quốc mỏi, không còn sức tiến công Đại Triệu ta nữa. Nhưng ta sẽ không vì ngươi mà khắc ý đi báo thù. Chiến tranh giữa các quốc gia, chỉ có kẻ địch mà không có kẻ thù. Cho nên, khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ đưa ngươi về cố hương, tương lai rỗi rãi, ta sẽ đón Uyển Trinh, cất nhà sống mãi bên cạnh ngươi. Ngươi thích uống rượu, ta sẽ thay ngươi thường uống rượu ngon, ngươi tâm tại trường phong ý tại vân, ta sẽ thay ngươi đạp khắp thiên hạ, ngắm hết non sông tươi đẹp. Mỗi một năm, ta đều sẽ mang theo rượu ngon các nơi, đến trước mộ tế ngươi, mỗi một năm, ta sẽ vẽ những cảnh đẹp ta nhìn thấy, đến trước mộ ngươi đốt hết. Ta sẽ cho hài tử đang dần lớn lên kia của ta biết, ta có một bằng hữu cực tốt cực tốt, ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ y.”
Đêm khuya như vậy, gió đêm nhu hòa như vậy, ánh trăng sáng trong như vậy, thanh âm thấp mà nhu như vậy.
Đêm đó, trên thành dưới thành, tất cả thủ quân đều yên lặng ngóng nhìn bóng dáng tướng quân và Nguyên soái của họ sóng vai bên nhau.
Họ đứng lâu như vậy, lâu như vậy. Hai người vai sóng vai, từ đấy dừng hình trong đáy mắt trong lòng mỗi người.
Họ làm bạn đã lâu như vậy, lâu như vậy, gần như khiến mọi người sinh ra một loại ảo giác, họ sẽ mãi mãi đứng cùng một chỗ, mãi mãi bầu bạn bên nhau, qua ngàn năm vạn năm, trên tường thành Định Viễn quan cao nhất, vĩnh viễn vĩnh viễn đều sẽ có bóng dáng họ dựa nhau, tin cậy lẫn nhau.
Thế mà…
Sáng sớm hôm ấy, Phong Kính Tiết điểm ba ngàn kỵ binh *** nhuệ nhất, khởi hành mà đi.
Sáng sớm hôm ấy, Lư Đông Ly và tất cả các tướng lĩnh, đứng trước Định Viễn quan tiễn xa.
Sáng sớm hôm ấy, Lư Đông Ly nhìn bóng dáng Phong Kính Tiết đi xa, mãi đến khi ba ngàn kỵ binh kia không còn nhìn thấy một chút tung tích, y vẫn không hề nhúc nhích. Y ngóng theo rất lâu rất lâu, sau đó chợt kinh hãi phát giác, lần này, Phong Kính Tiết trước khi đi, không cùng y cáo biệt.
Lần này, Phong Kính Tiết sau khi lên ngựa dương roi, vẫn chẳng hề quay đầu, không còn như dĩ vãng mỗi một lần xuất binh, cười quay đầu nhìn y, cười giơ roi hô hoán, cười bảo y chuẩn bị rượu ngon nhất, nghênh đón mình thắng lợi trở về.
Sáng sớm hôm ấy, Phong Kính Tiết dẫn theo ba ngàn thiết kỵ, rời khỏi Định Viễn quan. Y phóng ngựa dương roi mà đi, dọc đường vô số lần muốn quay đầu, biết đâu lần này quay đầu, chính là một lần ngưng mắt cuối cùng, biết đâu lần cáo biệt này, chính là cuối cùng…
Nhưng mà y rốt cuộc chưa từng quay đầu, chưa từng lưu lại cho Lư Đông Ly dù là một chữ cáo biệt.
Phong Kính Tiết thân trải bao đời, hiểu rõ tình đời ấy, cũng phải có một chớp mắt như vậy, chợt nảy sinh ý niệm ngây thơ dị thường.
Nếu như không quay đầu, thì sẽ không có cuối cùng.
Nếu như không cáo biệt, biết đâu sẽ chẳng phải ly biệt.
“Đúng vậy, ngươi sẽ chết rất nhanh, ngươi không biết hả?”
Trương Mẫn Hân, lời cô nói rốt cuộc là chân tướng, hay là đùa cợt, rất nhanh, rốt cuộc là nhanh cỡ nào.
Thế nhưng, ta… thật sự, thật sự, không nỡ, không bỏ xuống được…