[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 77 : Vứt bỏ

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


“Không sai, những người gọi là trung thần đều trọng thanh danh, quân quân thần thần phụ phụ tử tử, ước thúc như vậy, quy tắc như vậy, đã sớm khắc sâu vào trong xương cốt. Cho nên khi hàm oan, không phải không oán, chỉ là không thể không tiếp nhận.” Phong Kính Tiết khẽ thở dài, “Những người thân là binh tốt các ngươi, khả năng không cách nào cảm thụ, cũng không cách nào hiểu được. Rất nhiều chuyện, các ngươi có thể lựa chọn hăng hái phản kháng, lựa chọn bỏ chạy, nhưng vị càng cao, quyền càng trọng, lại càng không thể như thế. Thiên hạ thanh bình, bút sử như thiết, cũng đều là vô tình mà ác nghiệt. Mọi người có thể chấp nhận một trung thần bị oan mà chết, sau đó không ngừng bất bình vì y, ra sức sửa án cho y, lại thường không chấp nhận sự phản kháng khi bị oan uổng. Một khi ngươi kháng chỉ, vậy sự trung thành của ngươi không đủ thuần túy, nho sinh và sĩ đại phu thiên hạ đều sẽ chê trách ngươi, dưới bút sử thiên thu, trung và gian, thị và phi, càng khó phân thuyết rõ ràng.”



Nói đến đây, Phong Kính Tiết thở dài cực cay đắng, đã làm ngần ấy việc, bỏ ra ngần ấy tâm huyết, vô luận thế nào, y không hy vọng trong mắt người thiên hạ, Lư Đông Ly cũng biến thành một mối nghi không thể nói rõ thị phi trung gian, ngàn năm sau, những hủ nho đầu bạc ấy vẫn sẽ dùng lý do cử binh kháng chỉ rốt cuộc là vì đại nghĩa hay vì tư tâm, tranh luận Lư Đông Ly rốt cuộc là tốt hay xấu.



Bất quá, y đương nhiên biết, lý do như vậy là không thể thuyết phục đám sĩ binh cấp dưới này.



“Thế nhưng, gọi là vì giữ thanh danh, không thể không nhẫn nhục mà chết, chỉ là một lý do nhỏ nhất, nguyên nhân quan trọng hơn là, vì đại cục, không thể chống đối, không cách nào chống đối. Bởi vì một khi chống cự, sẽ dẫn phát cuộc hỗn loạn quét qua cả nước, mà thường tại thời khắc đó, quốc gia gần kề hủy diệt, đã không thể chịu được bất cứ biến loạn gì.” Phong Kính Tiết nhẹ nhàng hỏi, “Các ngươi ai có thể cho ta biết, nếu Lư soái khăng khăng kháng chỉ, không cho phép họ giết ta, hậu quả sẽ là gì?”



Tiểu Đao căm giận nói: “Tối đa đám người đó đến cưỡng bức, chúng ta sợ họ sao.”



“Đúng vậy, sợ họ sao…” Mọi người đồng thời ồn ào hô to.



Phong Kính Tiết khẽ lắc đầu: “Nếu đến chỉ là một đội sứ giả truyền chỉ bình thường, Lư soái còn có thể liều can hệ tày trời để bảo vệ ta. Nhưng lần này đến chính là cả một nhánh quân đội, nếu Lư soái kháng chỉ, chúng ta sẽ đánh nhau với chính quân đội mình.”



“Sợ gì, Định Viễn quân chúng ta bách chiến bách thắng, họ đến một thì diệt một.”



Tiểu Đao thở hồng hộc hô lớn, Phong Kính Tiết sắc mặt lạnh lùng, nghiêm giọng quát: “Hai vạn năm ngàn người, đều là con dân Đại Triệu, binh sĩ Đại Triệu ta. Ngươi thân là người Triệu, muốn cầm đao đi chém chính người nước mình sao?”



Một tiếng quát này, chẳng những dọa Tiểu Đao sợ run, cũng dọa những tiếng kêu la huyên náo của mọi người nuốt hết vào bụng.



“Định Viễn quan chúng ta có ba vạn người, là nhánh *** nhuệ mạnh nhất cả nước, Mông tướng quân dẫn đến hai vạn năm ngàn người, hẳn là nhánh quân thiện chiến vẻn vẹn của Triệu quốc. Nếu sống mái với nhau, hai vạn năm ngàn người cho dù diệt sạch, Định Viễn quan chúng ta ít nhất cũng phải tổn thất một nửa nhân thủ. Sau này, hải tặc công kích duyên hải, đốt giết cướp bóc, có ai có thể đi chống cự áp chế, về sau, trong nước lại có giặc cỏ thổ phỉ, làm lắm việc bất nghĩa, lại còn ai có thể tiêu diệt bình ổn. Huống chi còn có người Trần quốc, tám vạn đại quân Trần quốc, bỗng dưng rút lui, chẳng ai biết họ liệu có hồi mã thương không. Nếu các ngươi là Lư soái, các ngươi dám ngay lúc này gánh tội danh kháng chỉ, cùng quân đội trong nhà sống mái với nhau, khiến máu tươi của vô số người Triệu nhuộm đỏ Định Viễn quan, khiến mấy vạn nam nhi tốt, không thể vì nước tử chiến, lại phải bởi vì tự mình nội đấu, mà uổng mạng vô ích, cũng làm cho biên thành hộ vệ quốc gia, từ đây mở rộng cửa cho địch quốc kia sao?”




Hết lần này đến lần khác, bị Lư Đông Ly vứt bỏ, bị mọi người vứt bỏ, hết lần này đến lần khác…



“Tướng quân, ngài mau chạy đi.” Vương Đại Bảo hai chân quỳ xuống, không biết là vì lo lắng, hay là vì hổ thẹn, trong nháy mắt, hắn thậm chí không dám đưa mắt nhìn thẳng Phong Kính Tiết.



Sau khi được Phong Kính Tiết nhắc nhở, hắn mới phát hiện, hóa ra ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn không cố kỵ đi hăng hái kháng chỉ vì Phong Kính Tiết.



Trong nhà hắn còn có mẹ già, đang mong con trai vì nước lập công, mang theo công danh, mang theo vinh quang về nhà đoàn tụ. Hắn có thể trên chiến trường, lấy ngực chặn tên giúp Phong tướng quân của hắn, nhưng không thể vì Phong tướng quân mà khiến mẹ già đầu bạc mang tội danh phản quốc, trong tiếng thóa mạ, hạ ngục chịu chết.



Ai không có thân nhân, ai không có phụ mẫu, ai không có vướng bận, giờ này khắc này, ai lại vẫn có thể không chút cố kỵ mà hô to kháng chỉ, hô to tạo phản, ai lại vẫn có thể trách cứ Lư Đông Ly nửa câu đây.



Điều duy nhất hắn có thể kỳ vọng, chỉ là Phong Kính Tiết đào tẩu.



Tiểu Đao bị những lời của Phong Kính Tiết nói cho chỉ có thể ngẩn người cũng đột nhiên bừng tỉnh, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tướng quân, ngài mau chạy đi. Với bản lĩnh của ngài, chỉ cần đào tẩu thì chẳng ai bắt được, chúng tôi cũng sẽ không cần đi cùng quân đội mình giết hại lẫn nhau nữa.”



Gã cũng quỳ sụp xuống, mắt gần như rơi lệ: “Tướng quân, ngài nhất định phải trốn đi.”



Chúng quân sĩ đều quỳ dưới đất, muôn miệng một lời: “Tướng quân, trốn đi.”



Phong Kính Tiết chỉ mỉm cười, giờ khắc này ngay cả trong mắt y cũng đầy ý cười, chỉ là ý cười đó lại sâu không thấy đáy: “Trốn sao…”