[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 78 : an bài

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


“Chạy trốn?” Phong Kính Tiết lạnh lùng cười, “Các ngươi không mảy may nhìn ra, đây chính là điều kẻ ám hại ta mong đợi nhất sao?”



Nhìn Vương Đại Bảo ánh mắt kinh ngạc không hiểu, Phong Kính Tiết nói với ngữ khí lạnh băng: “Vì phòng ngừa chúng ta kháng chỉ, họ đã phái hai vạn năm ngàn quân đội *** nhuệ nhất trong nước, lại không biết phong tỏa cửa thành, coi chừng những thân tín của tướng soái các ngươi, cư nhiên để ngươi chạy khỏi thành ngay dưới mí mắt hai vạn năm ngàn người.”



Vương Đại Bảo run lên: “Tướng quân!”



Phong Kính Tiết nhàn nhạt nói: “Nếu ta nửa đường chạy mất, chỉ có thể là vì trước đó đã nhận được tin tức. Người nào có thể trước đó thông báo tin tức cho ta, người nào sẽ thà rằng vi phạm thánh chỉ cũng muốn lén truyền tin cho ta chạy trốn? Nếu ta đi, tội danh này Lư soái của các ngươi nhất định sẽ phải gánh vác.” Y cười khẩy một tiếng, ánh mắt lẫm liệt trông kinh thành, “Ta há có thể để gian kế của tiểu nhân thực hiện được?”



“Nhưng tướng quân…” Tiểu Đao kinh hoảng kêu một tiếng, lòng bỗng xót xa, đến nỗi lệ nóng doanh tròng.



Phong Kính Tiết biết ý của lời chưa nói hết này, mỉm cười lắc đầu: “Lư soái vì ta, tất nhiên là sẵn lòng lấy cái chết để gánh vác tội danh, tất nhiên là thà rằng thân gia thê nhi đều nhận hết liên lụy. Chỉ là, y cũng quá xem thường Phong Kính Tiết ta!”



Vung tay ngăn mọi khuyên can có thể của Tiểu Đao, khoanh tay đi xa xa đến hơn mười trượng, lúc này mới thoải mái nói: “Giấy bút.”



Chư tướng Định Viễn quan xuất chinh thân vệ bên cạnh tất phải mang theo bút mực, để khi có một số quân tình cấp báo hoặc những việc khác không tiện cho binh lính truyền lời, có thể lấy giấy trắng mực đen ghi lại truyền đi.



Lúc này Tiểu Đao nghe lệnh, vội vàng lấy bút mực đến.



Những binh lính khác tự biết điều, không một ai dám tới gần, chỉ từ xa xa dùng ánh mắt bất đắc dĩ mà kích phẫn nhìn chủ tướng chằm chằm.



Phong Kính Tiết buông tay chờ Tiểu Đao mài mực, mới cầm bút, ngòi bút như bay, trong miệng khẽ nói: “Những phong thư này, sau khi về thành, ngươi giúp ta bí mật đưa cho mấy vị tướng quân, trong thư có giao phó của ta về những việc mai sau, phải để họ nhất thiết nhớ kỹ, chỉ có nghe an bài của ta, mai kia ta mới có ngày giải tội, là bằng hữu thì đừng để một phiến khổ tâm của ta uổng phí, phải ước thúc binh lính nhiều hơn, nhất thiết chớ gây ra chuyện gì.”



Y miệng dặn dò, ngòi bút cũng an bài cực bình tĩnh thong dong.



Nhắc nhở các tướng lĩnh liên quan hiện giờ không thể có hành vi gì quá khích, dặn mọi người không thể ghi hận việc hôm nay, cần hiệp lực hợp tác với Mông Thiên Thành, bảo vệ quốc thổ, tận lực tránh để quân đội nguyên thuộc Định Viễn quan xung đột với quân đội mới đến, ngược lại phải tận lực dung hợp.




Ánh dương gay gắt, cát vàng mịt mù, mà sức gió lại mạnh.



Là hôm nay gió quá mạnh, hay là sớm nay ngựa quá nhanh, Phong Kính Tiết kỳ thật không để tâm. Y hưởng thụ khoái ý gió kia quét qua mặt, hưởng thụ sự điên cuồng đón gió mà phi kia.



Chúng sĩ binh phía sau có đuổi kịp hay chăng, y không quan tâm, trên cát vàng, phải chăng có ba ngàn yết hầu đang đồng thanh hô to tướng quân, y không hề nghe thấy.



Y chỉ mặc sức phi ngựa giữa đất trời, trong lòng sáng tỏ.



Không thương cảm, không thở than, không ưu sầu, không phiền nhiễu. Không tư, không lự, không hận, không nóng.



Y thậm chí chẳng buồn đi hồi tưởng, một đời này, mấy đời này, thậm chí bất cứ hồi ức nào từ khi y có ý thức đến nay, cho dù là hết thảy liên quan đến Lư Đông Ly.



Đất trời trống vắng.



Phía trước, là Định Viễn quan y đã bảo vệ rất nhiều năm, là vô số chiến trường đồng chí cùng y đồng sinh cộng tử, là bằng hữu tốt nhất của y, là tử vong đang đợi y.



Thế mà, giờ khắc này, y hưởng thụ sự tự do của sinh mệnh, sự tùy ý của sinh mệnh, luật động của sinh mệnh.



Biết đâu chỉ một khắc sau, hết thảy từ đây kết thúc, biết đâu chỉ một khắc sau, sinh mệnh biến mất, mà luân hồi lại bắt đầu, hết thảy ái hận si triền, đều hóa bụi bặm, hết thảy trung gian thị phi, cũng thành trò cười.



Mộng ảo không hoa, trong nháy mắt, hồng trần nước chảy đều là ảo.



Y sẽ quay về thiên đường của thần linh, từ đây cao cao tại thượng, từ đây cách biệt vạn vật, từ đây, những tranh đoạt thủ hộ chấp mê vọng niệm của trần thế như sâu kiến, không bao giờ còn đáng cho y nhìn một lần.