[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Chương 93 : Đảo ngược
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lúc Lư Đông Giác đi tìm Lư Đông Ly, đã là đêm khuya, sau đó lại là khóc lóc trùng phùng, rồi một đường đưa tiễn, rồi lưu luyến không nỡ. Thủ hạ của Tô Lăng chờ Lư Đông Giác đi xa mới ra tay, tuy là bắt được Lư Đông Ly, nhưng chân trời cũng dần dần bắt đầu lộ ra ánh bình minh. Lúc này, bắt một người sống về thành thì không được tiện lắm, họ liền theo kế sách định trước từ đầu, trốn vào một khu rừng rậm ven đường, phái bốn người trông coi Lư Đông Ly, bốn người khác trở về báo tin.
Tô Lăng nhận được tin tức sự thành cũng không sốt ruột, dường như vô sự mà tiếp tục cùng Lư Đông Giác và Tô Uyển Trinh rời thành về quê.
Đi không bao lâu, phía sau có người khoái mã đuổi đến, đệ danh thiếp xưng là cố nhân xin gặp, Tô Lăng viện cớ đồng môn ngày xưa yêu cầu gặp mặt, phải quay lại thành nửa ngày, liền tạm thời rời khỏi đội ngũ.
Hắn đương nhiên không hề về thành, lập tức chạy vào khoảng rừng rậm bên quan đạo, dưới cao sơn kia.
Lư Đông Ly bị họ trùm đầu cột lên cây, Tô Lăng vừa nhìn thấy khá thỏa đáng, hơi phất tay, mấy tâm phúc đi theo tự biết điều tránh ra xa xa, tứ tán bốn phương, giúp hắn trông chừng.
Mọi người đều hiểu rõ có chuyện tốt nhất đừng biết quá nhiều, người người khắc ý kéo khoảng cách ra thật xa, lại thêm cây cối che lấp, bảo đảm muốn nhìn lén cũng không thấy bên này, trừ phi đại nhân có việc cần mà gọi lớn, bằng không cho dù dỏng tai cũng chẳng nghe được tiếng đối thoại bình thường của họ.
Tô Lăng mỉm cười, đưa tay tháo trùm đầu, chăm chú nhìn, không khỏi kinh hãi: “Là ngươi!”
Hắn lại không như Lư Đông Giác có thể quen thuộc đến mức vô luận Lư Đông Ly biến thành thế nào đều có thể nhận ra, chỉ là Lư Đông Ly hiện tại đã chỉnh lại dung nhan, tuy vẫn còn nhợt nhạt tiều tụy, nhưng dung mạo đặc trưng không thể lừa được người quen nào.
Lư Đông Ly nghe tiếng Tô Lăng thân thể cũng thoáng chấn động, mắt y bất tiện, chỉ có thể thông qua thanh âm để phán đoán thân phận đối phương.
“Sao lại là ngươi? Sao ngươi chưa chết, sao ngươi có thể không chết?” Tô Lăng cơ hồ hơi kinh hoảng mê loạn mà hỏi.
Đầu óc hắn ầm ầm hỗn loạn, tôn vinh hiện giờ của Tô Lư hai nhà, cao vị của bản thân hắn, hầu như đều dựa vào Lư Đông Ly chết oan mới được. Nếu Lư Đông Ly không chết, vậy sẽ dẫn phát phong ba thế nào ở Triệu quốc, chuyện này thực sự chấn động khiến hắn mê loạn một hồi, gần như không thể suy nghĩ, mắt nhìn Lư Đông Ly trừng trừng, miệng chỉ hỏi, lại quên mất không tháo miếng vải bịt miệng Lư Đông Ly.
So với sự khiếp sợ của Tô Lăng, phản ứng của Lư Đông Ly trái lại khá bình thản. Y tự dưng bị người bắt trói, vẻ mặt lại không có kích động hoảng loạn gì lớn, lúc này nghe tiếng Tô Lăng, chỉ hơi chấn động, song không kinh ngạc lắm.
Tô Lăng định thần, lúc này mới chú ý đến Lư Đông Ly đã bị bịt miệng theo phân phó của mình, vội vàng móc mảnh vải kia ra, hai tay đè chặt vai Lư Đông Ly, dùng sức quá lớn, ngón tay cũng cách quần áo bấm vào cơ thể y: “Ngươi thành thật cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi vẫn còn sống? Năm đó vụ oan án kia của ngươi, có phải còn bí mật động trời gì khác?”
Kỳ thật Lư Đông Ly cho dù không bị bịt miệng cũng chẳng nói được, chỉ là lúc này bị Tô Lăng bóp hai vai đau nhói, nghe trong giọng nói của hắn, nỗi kinh hoàng, cuồng nhiệt và bức thiết đó, trong lòng chỉ nhàn nhạt thở dài, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía bóng người màu máu trước mắt kia.
Không nhìn thấy dung nhan, lại có thể tưởng tượng dáng vẻ vì điên cuồng mà méo mó dữ tợn lúc này. Lâu như vậy không gặp, tính tình đúng là chẳng thay đổi chút nào, vĩnh viễn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, vĩnh viễn đều tìm kiếm hết thảy có thể bị hắn lợi dụng.
Tô Lăng quá mức vào trước là chủ, bị ký ức ngày xưa đánh lừa, thậm chí dù hắn từng chính mắt thấy Lư Đông Ly cưỡng ép Tổng đốc ở phủ Tổng đốc, hắn cũng không hề cảm thấy đó là đại trí đại dũng, cương nghị quả quyết, rõ ràng là điên cuồng càn quấy, kích động buồn cười.
Hắn tự cho là đã nắm hết thảy trong tay, lại không biết, hết thảy của mình đã bị người khác nắm giữ.
Bắt đầu từ lúc nghe ra giọng hắn, Lư Đông Ly đã láng máng đoán ra chuyện gì. Chờ Tô Lăng điên cuồng mà nói một phen như vậy, Lư Đông Ly càng vì phát giác thù hận của Thụy vương với mình mà thấy mê mang.
Y vốn còn muốn tiếp tục bảo trì trầm mặc, xem có thể nghe được càng nhiều ẩn mật hơn không, nhưng tiếc rằng bản thân Tô Lăng bởi vì mâu thuẫn và hỗn loạn cực độ mà có phần mất khống chế, nếu Lư Đông Ly còn tiếp tục nhẫn nại nữa, bản thân thật sự sẽ ngạt thở mà chết.
Phương pháp xử lý khi không thể nhịn được nữa rất đơn giản, hai tay chợt chấn, như ban ngày khi ở sài phòng, trực tiếp chấn đứt dây trói.
Sau đó khi đối phương căn bản chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, tay trái đã duỗi ra, túm cổ tay đang bóp cổ y mà vặn một cái, liền phát ra tiếng “rắc rắc”.
Tô Lăng đau đớn, mở miệng kêu đau, nhưng tay phải của Lư Đông Ly đã đúng lúc bóp chặt cổ hắn, cắt ngang xương tiếng kêu kia.
Sau đó, Tô Lăng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân bất do kỷ bị một cỗ sức mạnh cường đại xoay tròn nửa vòng, lưng bịch một tiếng đâm lên gốc cây vừa rồi trói Lư Đông Ly.
Tình thế nháy mắt đã đảo ngược, biến thành Lư Đông Ly dùng tay bóp cổ Tô Lăng mà đè chặt lên cây.
Trong mắt Tô Lăng đầy vẻ hoảng sợ không tin, hắn muốn giãy giụa, nhưng sức mạnh cường đại kia, lại khiến hắn ngay cả ngón tay cũng chẳng thể động đậy một chút. Cổ tay đau nhức khiến hắn đau muốn chết, thế nhưng ngay cả kêu thảm cũng không sao phát ra. Bốn phía có thủ hạ của hắn, nhưng mỗi kẻ đều thức thời tránh đi xa tít, hắn lại chẳng có sức phát ra bất cứ một tiếng báo hiệu hô hoán nào.
Trong tầm mắt hắn chỉ còn lại Lư Đông Ly.
Giờ này khắc này, Lư Đông Ly nắm trong tay toàn cục, lại vẫn bình tĩnh. Lư Đông Ly tay khống chế sinh tử của hắn, lại không thấy mảy may kích động và phẫn nộ.
Lư nguyên soái trong truyền thuyết của thiên hạ bách tính, bị vây trong bất cứ chiến cuộc ải khó nào, đều có thể vững vàng ứng biến, nhìn thấy bất cứ huyết chiến giết chóc nào, đều có thể bình tĩnh thong dong, mỗi một bước ứng đối, nhất định lạnh băng, mỗi một lần xuất kích, nhất định có thể trúng yếu hại đó. Một mặt khác của Lư Đông Ly mà hắn chưa bao giờ tin tưởng thật sự tồn tại trên đời đó. Hắn cuối cùng đã thấy, nhưng dường như…
Cái gì cũng muộn.