[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 94 : Lẩn trốn

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Vừa rồi là Tô Lăng do dự không biết xử lý Lư Đông Ly thế nào mới tốt, mà hiện tại, lại phải đến lượt Lư Đông Ly vì xử trí Tô Lăng thế nào mà do dự bất định.



Với tình trạng miệng không thể nói, mắt không thể thấy trước mắt, muốn chất vấn chuyện cũ ẩn mật gì cũng chắc chắn không được. Huống chi Tô Lăng chỉ là một tiểu nhân vật giỏi bò lên trên, trong bất cứ một phương thế lực nào cũng không thể tiếp xúc cơ mật trung tâm.



Hiện tại y mặc dù đã hoàn toàn khống chế được Tô Lăng, nhưng tình thế không thể cứ cương ở đây, bốn phía dù sao cũng còn thủ hạ của Tô Lăng, chờ lâu quá họ tất sẽ qua đây.



Y lại không như Tô Lăng, sắc mặt âm tình bất định, thì thào tự nói không quyết, chỉ hơi nhíu mày, thoáng có vẻ phiền não.



Tô Lăng bị y bóp đau cả cổ, hô hấp gian nan, cổ tay bị gãy xương càng đau đớn vô cùng. Vẻ mặt cầu xin nhìn Lư Đông Ly, muốn mở miệng xin tha, nhưng căn bản không thể ra tiếng, đành phải liều mạng nặn ra vẻ xin rủ lòng thương, lại chẳng biết Lư Đông Ly căn bản không nhìn rõ vẻ mặt hắn.



Lư Đông Ly chỉ trầm mặc trong thời gian cực ngắn, liền đưa tay xé một miếng vải lớn từ trên áo Tô Lăng, vo thành một cục, trực tiếp nhét vào miệng Tô Lăng.



Mảnh vải vừa rồi Tô Lăng lấy ra khỏi miệng y đã tùy tiện vứt đi, Lư Đông Ly mắt bất tiện, khẳng định không thể tìm ra, chẳng qua may mà Tô Lăng còn một thân tơ lụa, muốn nhét miệng bao nhiêu người cũng dư sức.



Sau khi xác nhận Tô Lăng không thể ra tiếng, y lúc này mới buông năm ngón tay, nhưng tay vừa buông tức khắc đã nắm thành đấm, thụi ngay bụng Tô Lăng.



Tô Lăng bị đau, lại chẳng kêu được, chỉ từ trong mũi phát ra một tiếng hừ khẽ, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, tứ chi bởi vì đau đớn mà không ngừng co quắp.



Nhưng Lư Đông Ly không hề dừng tay, lại hung ác đá một cước, tiếng xương sườn bị gãy không hề lớn song rất rõ ràng.



Lư Đông Ly vẻ mặt hơi động, thoáng do dự, nhưng vẫn giơ tay đánh tiếp.



Tô Lăng đời này chỉ mới hai lần bị giày vò thân thể, một lần là lần trước bị Phong Kính Tiết đánh quân côn, một lần chính là lần này bị Lư Đông Ly tẩn.



Lần trước quân côn kia đánh tuy lợi hại, nhưng bị đánh là mông, dù sao không thương tổn đến gân cốt. Song lần này Lư Đông Ly đánh thật sự rất ác.



Phong Kính Tiết đã dạy y mấu chốt cao minh nhất trong đọ sức, cũng từng giảng giải cho y biết, thân thể nơi nào yếu ớt nhất, không chịu nổi đau đớn nhất, làm sao dễ dàng đập tan ý chí phản kháng, thậm chí là năng lực động đậy của đối phương.



Hiện giờ y toàn bộ chiếu theo mà làm, Tô Lăng đau đến độ gần như hận không thể đâm đầu chết luôn cho xong.
“Kính Tiết, cậu điên rồi à?”



“Cậu chẳng dễ dàng gì mới qua được khảo thí, về sau có cả đống ngày lành quang minh hạnh phúc. Có lý do gì mà tự mình chui vào bể khổ nữa.”



“Đúng vậy, chiếu theo quy củ chúng ta ngoại trừ mô phỏng, là không thể tùy tiện bước vào nhân thế, làm như vậy là vi quy nghiêm trọng.”



“Đâu chỉ là vi quy, chẳng những mấy đời vất vả toàn bộ uổng phí, điểm nhất loạt thành không, mà còn bị ghi lỗi nặng, không chỉ trường học sẽ phạt cậu, cục quản lý thời không cũng sẽ không tha cho đâu.”



“Trời ơi, cậu bình tĩnh một chút, suy nghĩ hậu quả một chút được không?”



Mọi người kinh giận lẫn lộn, nói không ngừng, mà Phong Kính Tiết vẫn bị mọi người vây công lại chỉ nhàn nhạt mỉm cười, từ đầu chí cuối ngay cả lông mày cũng không rung rinh.



Triệu Thần vừa giận vừa gấp: “Kính Tiết, chúng ta cố gắng như thế đều là vì thông qua khảo thí, một khi mất hết điểm, toàn bộ lặp lại, lại có giày vò khổ nạn ngàn năm. Hơn nữa, vạn nhất nhà trường ghi lỗi nặng, xử phạt cậu, hậu quả càng khó mà tưởng tượng. Hơn nữa cục quản lý thời không xử lý vi quy rất nghiêm khắc, cậu có thể bị trói buộc trong cơ thể phàm tục, ở hồng trần chịu khổ, năm mươi năm không được giải thoát. Vạn nhất cậu ở nhân gian gặp phải đại kiếp, nhưng ngay cả chết cũng không thành, vậy quả thực…”



“Năm mươi năm cái gì? Tôi thấy hành vi biết rõ còn cố phạm này của cậu ta, tối thiểu phải đến hạn mức bảy mươi năm.” Ngô Vũ cũng nhíu mày, “Hơn nữa không được một chút trợ giúp của Tiểu Lâu, không thể sử dụng các loại dị năng, nhận đủ mọi hạn chế. Việc này và khi chúng ta lịch thế bình thường, chơi trò chơi thần tiên hạ phàm là hoàn toàn bất đồng. Cậu thật muốn vì một lý do không ra sao, mà khiến mình rơi vào cảnh ngộ nực cười tứ cố vô thân kiểu đấy sao?”



Mọi người đều nhìn chằm chằm Phong Kính Tiết với vẻ mặt cực trịnh trọng.



Đối với họ mà nói, lịch thế hồng trần, là vì hoàn thành khảo thí không do mình quyết thôi. Cũng như những sinh viên được nuông chiều từ bé, phải đi quân huấn chịu khổ vậy, quân huấn dù khổ hơn nữa, được cái thời gian rất ngắn, qua được rồi chính là cuộc sống trường học tự do, mà nếu quân huấn này dài lâu không ngừng không nghỉ, bảo người ta làm sao chịu được.



Người thành thị, thỉnh thoảng đến sơn thôn hoang vắng ở vài ngày, đó là hưu nhàn giải trí, nhưng bắt họ đến nơi mãng hoang đó định cư mấy năm liền, thì chính là chịu tội sống.



Hồng trần đẹp hơn tốt hơn, trong mắt họ chẳng qua là thế giới của sâu kiến, một người yên lành, sao có thể lao vào giữa đám sâu kiến, lại còn bị gò bó chặt, thi lại, trừng phạt, xử phạt của cục quản lý thời không, hết thảy cộng lại không chừng sẽ có hai ba ngàn năm trắc trở khổ nạn, chỉ nghĩ thôi đã khiến người không rét mà run.



Thế mà Phong Kính Tiết lại chỉ thoải mái cười rộ: “Cảm ơn, hóa ra cưỡng chế trói buộc tối đa cũng chẳng qua bảy mươi năm, tôi trước kia vẫn tưởng tối thiểu phải một trăm năm cơ chứ. Cảm ơn cho biết, tôi hiện tại thoải mái hơn rồi.” Y buông tay, nhìn Ngô Vũ, mặt hàm tiếu, trong mắt lại chẳng mảy may có ý cười, “Hơn nữa, tôi không phải vì một lý do chẳng ra sao mà làm chuyện thế này, lý do của tôi vô cùng đầy đủ…”



Trong mắt y chợt lóe lên tia sáng rực rỡ, từng chữ nói ra, như đinh đóng cột, lại tự có ấm áp: “Bằng hữu của tôi hiện tại cần tôi.”