[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 104 : Cừu non thế tội

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Phong Kính Tiết quay sang Lư Đông Ly cười nói đến việc chật vật của mình lúc ban ngày: “Ta đi tìm những tên trộm vặt đầy rẫy trên hắc đạo ấy, ai biết ngay cả những hán tử hắc đạo bình thường cướp bóc đốt giết làm không ít đó, cũng dùng ánh mắt cực khinh thường nhìn ta, hậu lễ trọng kim của ta, đám người này chẳng ai thèm, lại còn nổi nóng, chẳng những đập bàn chửi ta, thậm chí nhảy dựng lên muốn động thủ giáo huấn. Ta trong vòng một ngày đã đánh liền mấy trận, thật sự sợ khiến những thám tử đó chú ý, lại không có thời gian đi xa tìm người, cho nên dự định này chỉ đành gác xuống.”



Tuy nói bất đắc dĩ ảo não, vẻ mặt Phong Kính Tiết vẫn vui mừng. Sự kính trọng yêu mến của những người này đối với trung thần nghĩa sĩ, tuy rằng khiến âm mưu quỷ kế của y chưa thực hiện được, nhưng dù sao cũng khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Vẻ mặt Lư Đông Ly chẳng biết là buồn bã là mê mang hay cảm hoài. Y tự hỏi bình thân hành sự không hề quang minh vĩ đại bao nhiêu, chẳng qua là không chịu phụ lòng mình mà thôi. Nhưng sao ngờ được, triều đình quân chủ y dâng hiến trung thành một lòng trí y vào chỗ chết, mà có rất nhiều rất nhiều người, chưa bao giờ quen biết y, không mảy may liên quan đến y, lại nhớ y, tán dương y như vậy, đồng thời chịu vì y mà kháng cự sự hấp dẫn của khoản thưởng hậu hĩnh.



Phong Kính Tiết bên này buông tay: “Đã không có biện pháp tìm người khác xuất đầu, ta đương nhiên đành phải quyết định tự mình lặng lẽ lẻn vào Lư phủ thăm dò.”



Lư Đông Ly nghe vậy nhíu mày, vẻ mặt đã có chút lo âu bất an.



Phong Kính Tiết cười nói: “Ta không phải vẫn khỏe mạnh đây sao. Ngươi yên tâm, ta có lòng tin với công phu bản lĩnh của mình, hơn nữa ta đã hoài nghi đó là một cái bẫy, tự nhiên phải phòng bị đủ, mọi chuyện đều cẩn thận. Chỉ bằng đám đại nội cao thủ kia, muốn bắt ta, nằm mơ ban ngày.”



Lư Đông Ly mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Vị thủ lĩnh hành thương Khúc Đạo Viễn này chẳng những là trường tụ thiện vũ, diệu thủ thần y gia học sâu xa, cư nhiên… cư nhiên còn là một vị cao thủ võ lâm ngạo thị quần hùng? Toàn tài hiếm thấy như vậy, sao nghe lại… quen thuộc như vậy?



Phong Kính Tiết tâm thần lơ đãng, căn bản không lưu ý mình lại suýt để lộ một lần: “Ai mà biết, vừa khéo làm sao, ta ở ngoài Lư phủ mai phục chờ thời, lại phát hiện trừ ta ra, ngoài phủ còn một vị khách không mời.”



Lúc này Lư Đông Ly thật sự đã trợn tròn mắt. Phong Kính Tiết cũng quá hồ đồ: “Người dạ hành kia thân phận thế nào, là địch hay bạn, ta đều không biết. Chỉ là nhìn y khinh thân công phu cực tốt, đúng là một cao thủ đứng đầu. Đã có người ở đằng trước mạo hiểm thay ta, thu hút lực chú ý của những cao thủ âm thầm mai phục đó, ta tự nhiên liền lặng lẽ giữ một khoảng cách đủ để ẩn nấp mà lén đi theo. Kết quả, nhân vật thân thủ tuyệt luân này, sau khi xông vào phòng bệnh của một phụ nhân, lại bị người áp đi như trói lợn chết. Ta tận mắt chứng kiến cả quá trình vây đánh mai phục. Cơ quan trùng trùng, từng đạo ám toán, còn có cả đống cao thủ ngụy trang thành hạ nhân, thật là thiên la địa võng, cho dù bản thân ta, nếu muốn thoát thân từ đó, cũng sẽ trắc trở lớn.”



Nói đến đây, trong mắt Phong Kính Tiết bốc ra sát khí: “Lư phu nhân hiện tại chỉ sợ thật sự có bệnh rồi, có điều bệnh này là những người đó hạ thủ làm ra. Cũng không biết họ nói với tộc nhân Lư thị như thế nào, lại có thể im lặng ẩn vào Lư gia, bày ra mai phục như vậy, mà còn có thể chuyển Lư phu nhân đi. Hiện tại, chỉ cần ngươi một ngày không hiện thân, bệnh tình của Lư phu nhân sẽ một ngày không hại đến tính mạng, nhưng cũng sẽ một ngày không khỏe. Sợ nhất là, hiện tại Lư phu nhân chẳng biết bị họ nhốt ở nơi nào, có chịu ủy khuất gì không. Tuy rằng ta tự tin võ công của mình, cho dù đám đó người đông thế mạnh, bố phục trùng trùng, ta cũng có thể xung sát qua lại. Nhưng trong đại viện Lư gia dù sao đều là người Lư gia, mình ta chỉ có hai tay, không thể chú ý nhiều như vậy, thật mạnh tay mà đánh, chỉ sợ sẽ liên lụy người vô tội.”
Cảm giác thê lương và vô lực đó, lại nặng nề đè xuống. Mình vô dụng như vậy, có mặt mũi nào đứng giữa trời đất này!



Phong Kính Tiết nhìn y, chợt nghiêm giọng nói: “Nếu thật sự áy náy thì ngươi cứ cố gắng một chút, để mình mau mau khá lên. Nếu như ngươi nhìn thấy, nói được, thì làm sao trở thành gánh nặng của bất cứ ai, mặc kệ là phải trải qua sóng gió ra sao, làm sao lại có người bỏ ngươi?”



Y thở dài một tiếng: “Đây là một sơn động ta tìm, một nơi bí ẩn. Bên cạnh ngươi có lương khô, có nước, ta còn hái rất nhiều quả dại bên ngoài.” Câu cho nên sinh tố cũng sẽ không thiếu kia y chỉ càu nhàu trong bụng một chút chứ không nói ra.



“Ngươi chừng nào đói thì ăn, sau khi ta rời khỏi, sẽ dùng đá và cây bố trí một trận pháp nhỏ bên ngoài, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không ai có thể phát hiện sơn động này. Cho dù phát hiện, cũng có thể mê hoặc chốc lát. Bây giờ ta đi tìm người giúp đỡ, trong một hai hôm, hẳn sẽ có thể cho ngươi gặp Lư phu nhân.”



Lư Đông Ly sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên bước lên trước hai bước, với tay về phía y.



Phong Kính Tiết cười đưa tay nắm tay y, lại thấy Lư Đông Ly kéo mở bàn tay y, viết mấy chữ trong lòng bàn tay: “Nếu như quá nguy hiểm, thôi ngươi đừng miễn cưỡng, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”



Phong Kính Tiết cười sang sảng một tiếng: “Ta nói Lư đại nhân, ngươi cứ có chút lòng tin với ta được không? Chỉ bằng Hoàng đế vô vị kia, y có bổn sự gì, có thể khiến ta nguy hiểm!”



Lư Đông Ly vốn đang có mấy lời muốn viết ra dặn dò y, nghe lời này, ngón tay lại khựng giữa không trung.