[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 105 : Đạo hắc bạch
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Ngón tay Lư Đông Ly khựng giữa không trung, Phong Kính Tiết vội vã ra ngoài làm việc, cũng không nhiều lời nữa, chỉ cười cười vỗ vai y, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ta đi đây.” rồi tiêu sái quay người rời khỏi sơn động.
Lư Đông Ly vẫn bảo trì tư thế đó, đứng yên rất lâu.
Ngữ khí như vậy, cười như vậy, thái độ coi biến cố tày trời là bình thường như vậy, bản lĩnh toàn tài chờ gì gặp đó, gặp gì *** đó như vậy…
Trên thế giới này, có thể có hai Phong Kính Tiết?
Cùng đi cùng dừng, cùng ở cùng ăn, sớm chiều bên nhau. Người nọ dường như biết hết thảy về y, người nọ dường như không gì không làm được, không hiểu được. Được y đối xử tử tế, nhận y bảo vệ, nhờ y chiếu cố, được y trị liệu. Người kia lo điều y lo, gấp việc y gấp, quan tâm hết thảy y quan tâm…
Chỉ bởi vì một ân huệ một lời hứa, cũng có người thật sự có thể làm đến mức ấy. Khúc Đạo Viễn, ngươi rốt cuộc là ai?
Lư Đông Ly sờ soạng vách động, chậm chạp ngồi xuống.
Manh mối, y đâu từng không nhìn thấy. Người nọ thường sẽ làm y không dưng hồi tưởng một số chuyện đã qua, một cố nhân nào đó. Song y là người đọc sách, cho dù trong lòng điên cuồng hướng về, khát cầu vạn phần, y chung quy không thể mặc mình mất đi lý trí, tin cách nói quái lực loạn thần kia.
Không phải không muốn, mà là không thể. Một cửa chính mình kia, y không qua được.
Lư Đông Ly không tự chủ được dùng tay đỡ ba vết thương cũ trên ngực, gượng ép mình bình tĩnh. Thân y đã tàn tật, sao có thể yếu đuối vô trí, cả tâm cũng tàn tật nữa.
Đại trại chủ cười vang nói: “Đã bao nhiêu năm, chúng ta rốt cuộc lại nghe người nhắc tới chuyện xưa của Phong công tử.”
Nhị trại chủ thanh âm khàn khàn, thần sắc lãnh túc: “Đáng tiếc Phong công tử…”
Phong Kính Tiết lúc này đã đến trước mặt ba người, vái chào thi lễ: “Công tử tuy đi, nguyện vọng còn đó, ta nhận sự ủy thác của công tử, làm việc sinh tiền lo nghĩ nhất cho y, công tử từng có lời, nếu gặp vạn loại khó khăn, có thể tìm ba vị tương trợ, tại hạ lúc này mới tùy tiện đến đây…”
Ba trại chủ kia không đợi y nói cho hết lời, đã cầm hai tay y: “Ngươi đã là người Phong công tử có thể tin, thì chính là huynh đệ bằng hữu của chúng ta. Huynh đệ có việc, chúng ta ai có thể khoanh tay đứng nhìn. Nào nào nào, vào trại uống hớp rượu đón gió trước đã, có chuyện gì, chúng ta chậm rãi bàn tiếp.”
Phong Kính Tiết cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười, theo ba người rảo bước vào trại.
Người thiên hạ đều cho rằng nhân mạch của Phong Kính Tiết chẳng qua là những thương gia thuộc hạ ngày xưa, quá là xem thường Phong Kính Tiết y.
Thời gian lâu dài quá sức, họ đều đã quên béng, y là lập nghiệp trên sa mạc… Mà trước khi y lập nghiệp, trên sa mạc, vốn là sa đạo hoành hành.
Y làm ăn vài năm trên sa mạc, gần như tất cả sa đạo đều bị y đánh bại thu phục. Thậm chí có rất nhiều sa đạo không ngại ngàn dặm đến nương tựa, không muốn làm cường đạo nữa, mà tình nguyện làm hộ vệ cho thương đội của y.
Nhưng mà, sa đạo y chân chính chịu kết nạp vào thương đội lại không nhiều. Người đời đều chỉ nói y coi thường đạo tặc, không muốn thu dung những người không đàng hoàng đó vào trong thương đội. Người đời cũng đều chỉ nói đám sa đạo lác đác bị y thu phục, hoặc là bỏ xuống hết thảy tìm đến cậy nhờ y này, tuy rằng cuối cùng đều bị y đuổi rời khỏi, nhưng đều được y dạy dỗ cảm hóa mà cải tà quy chính… Bởi vì trên sa mạc này, không còn tung tích của họ nữa.
Lại có ai đi quan tâm, những sa đạo không chỗ định cư, qua lại như gió, dũng hãn dị thường đó, sau khi mai danh ẩn tích, rốt cuộc đã mất đi nơi nào.