[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 116 : Châu liên bích hợp
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Địch Tam nghiêm mặt thỉnh tội, ngữ khí kỳ thật thản nhiên, lại không dưng khiến người cảm thấy chân thành. Thân thể Lư Đông Ly vẫn kéo căng mà thẳng tắp kia thình lình cũng buông lỏng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Địch Tam nhắc tới Phong Kính Tiết đó, tâm tình của y vẫn bị vây trong sự hỗn loạn kích động vô cùng. Nếu không phải sau đó ngôn từ của Địch Tam làm nhục Phong Kính Tiết, khiến y không thể không đứng ra tranh biện, y thậm chí không biết mình sẽ bởi vì kinh hoàng mà làm ra bao nhiêu hành vi thất thố. Hiện giờ đã làm cho người này nhận sai bồi tội, thừa nhận vừa rồi đều là những lời cố tình bôi nhọ, y chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, nào còn có thể có tâm tư lãng phí thêm một phân thời gian với Địch Tam nữa.
Y chỉ gật đầu, trở tay đẩy cửa phòng rồi xông thẳng ra ngoài.
Kính Tiết ở nơi nào?
Kính Tiết ở bên ngoài?
Nếu hết thảy những điều này đều là thật, thế thì Kính Tiết đang ở ngay đây?
Mắt y không tốt, lại là lòng như lửa đốt mà lao tới thế này, đương nhiên phải sẩy chân vấp ngã.
Nhưng mà… không ngã xuống, lại cũng đương nhiên. Phảng phất bắt đầu từ rất lâu rất lâu về trước, đã luôn là như thế này.
Vô luận ở nơi nào, vô luận cảnh ngộ nào, luôn có một đôi tay, vĩnh viễn vươn ra lúc y cần, ấm áp quen thuộc như vậy, vì sao y lại coi nhẹ đến hôm nay, vì sao nhất định cần người khác nhắc nhở, y mới chịu thừa nhận.
Y liều mạng túm chặt đôi tay kịp thời đỡ lấy mình kia, run giọng hỏi “Là ngươi… Có phải là ngươi không!”
Vốn là Phong Kính Tiết sắp xếp Địch Tam vạch rõ chân tình, vốn đã biết Lư Đông Ly lý nên phản ứng như thế. Nhưng mà bị Lư Đông Ly truy hỏi như vậy, Phong Kính Tiết nhất thời lại vẫn không nói nên lời.
Một hồi trầm mặc cực ngắn ngủi này đã khiến Lư Đông Ly lo âu vô cùng. Y mở to mắt nhìn bóng người mơ hồ màu đỏ tươi trước mặt, trong lòng như bị lửa thiêu.
Kính Tiết, Kính Tiết?
Muốn nhìn y, muốn xác định là y, muốn xua tan lớp sương mù màu máu đậm như vậy dày như vậy để nhìn rõ ràng một lần nữa, dung nhan khắc sâu trong lòng kia.
Y không chờ được câu trả lời, không chờ được một tiếng đáp, không chờ được dù là khoảng thời gian nháy mắt.
Vì thế, y mê loạn vươn tay về phía trước, thuần phất tay theo bản năng mà tuyệt không có lý trí. Ý đồ xua tan những sương máu vĩnh viễn che trước mắt ấy.
Phong Kính Tiết lúc này cũng đã khôi phục, trấn định nỗi lòng, nhẹ nhàng dùng tay trái vỗ vỗ Lư Đông Ly, hỏi y: “Chuyện của ta có rất nhiều chỗ không tiện nói rõ, về sau rảnh rỗi sẽ chậm rãi trò chuyện với ngươi. Trước mắt lại có rất nhiều chuyện không thể chậm trễ. Mấy vị bằng hữu giang hồ này rất có hứng thú đối với thân phận của ngươi, họ đều là người đáng tin, việc trước mắt, ngươi có muốn ta nói rõ với họ?”
Lư Đông Ly chỉ cười gật đầu. Đã là người Phong Kính Tiết tín nhiệm, y đương nhiên có thể tín nhiệm, huống chi với tính cách của y, cũng tuyệt đối không thể làm chuyện để người khác vào sinh ra tử thay mình, bản thân còn muốn giấu tới giấu lui.
Phong Kính Tiết cũng sớm đoán được câu trả lời của y, kiên trì muốn hỏi ý kiến trước chỉ là vì tôn trọng y mà thôi. Lúc này gật đầu, lại nói: “Tẩu tử tỉnh rồi, vẫn đang chờ ngươi, Anh Nhược sợ cũng sắp tỉnh. Lúc này tẩu cần ngươi, ngươi đi bồi tẩu trước, chuyện nơi này để ta lo, còn nữa, mắt tẩu tử bị độc lực tổn hại, tạm thời hơi bất tiện, có điều ta đã chẩn trị rồi, cam đoan có thể chữa khỏi.”
Lư Đông Ly gật đầu, lại thật sự cứ thế buông đôi tay đang nắm, dù có vạn ngữ ngàn ngôn cũng không nói thêm nữa, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, xác định vị trí phương hướng vừa rồi đi ra, rảo bước hướng đến phòng Tô Uyển Trinh.
Phong Kính Tiết mỉm cười ngưng mắt nhìn bóng dáng y.
Bóng lưng văn nhược kia, vẫn như năm đó, không có gì không thể gánh vác, không có gì không dám đối mặt.
Lư Đông Ly đã trở về.
Mấy năm sinh ly tử biệt, một sớm nhận nhau, hai bên chẳng qua chỉ nói đôi ba câu, rồi lại lập tức xa nhau.
Y trước mắt, còn có ngàn đầu vạn mối những việc vặt phải xử lý.
Mà bên cạnh người kia, còn có kiều thê nhược tử phải an ủi chăm sóc.
Hết thảy hết thảy, đều như năm đó. Trong quãng thời gian tốt đẹp kia, họ chính là như vậy, lần lượt tương phùng, lại lần lượt xa nhau, đều tự làm việc mỗi người nên làm, không hề lưu luyến, không hề dây dưa.
Chỉ khi giao nhau, một ánh mắt, một nụ cười, đã là hai tâm hiểu nhau, mọi sự nhờ nhau.
Y với người kia, chưa từng cần những giải thích, phân trần, dựa dẫm, vướng mắc vụn vặt đó.
Y cứ nhìn Lư Đông Ly tiến vào phòng, lúc này mới quay đầu, cho ba huynh đệ Trịnh gia một nụ cười để họ tạm an tâm chớ nóng ruột, sau đó thở dài, quay người đối mặt với Địch Tam lúc này đã đứng ngoài cửa phòng, lặng lẽ nhìn hết tất cả.
Địch Tam ngưng mắt nhìn Phong Kính Tiết: “Thì ra là ngươi. Hoặc giả, ta nên nói, quả nhiên là ngươi!”