[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 117 : Người chung tâm này

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Địch Tam lom lom mắt hổ, Phong Kính Tiết thở dài một tiếng, bước đến gần, nhẹ giọng nói: “Chuyện ngươi muốn ta làm, ta không làm được.”



Y lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc, đưa qua: “Mỗi ngày một viên, không quá mười ngày, thương thế của ngươi có thể bình phục.”



Địch Tam không nhận thuốc, chỉ nhìn y chằm chằm: “Ngươi không thể gọi y tỉnh lại?”



“Ta gọi tỉnh được, nhưng ta không thể gọi.” Phong Kính Tiết cười khổ: “Ngươi không cần làm khó ta. Những năm gần đây, Địch Nhất cầu người nơi nơi, nếu có thể giúp, sớm đã có người giúp y rồi.”



“Tại sao? Tại sao ngươi có thể vì Lư Đông Ly làm đến nước này, lại không chịu vươn tay giúp đỡ y một lần. Chẳng lẽ y không phải bằng hữu của ngươi?”



Ánh mắt Địch Tam cơ hồ là lệ liệt.



Phong Kính Tiết trừ thở dài cũng chỉ có thở dài: “Ta và y đến từ cùng một nơi, ngươi phải biết, quy củ của chúng ta nơi đó là mỗi người tự lo chuyện mình, có hạn chế cực nghiêm ngặt, các bên không thể viện trợ lẫn nhau. Năm đó khi biến cố của ta và một người khác truyền đến tai y, chẳng phải y cũng không mảy may bất bình cho chúng ta, có ý xuất đầu thay chúng ta.”



Địch Tam sắc mặt như thiết, ánh mắt như băng, không hề nhúc nhích.



Phong Kính Tiết thở dài: “Ngươi đừng suy tính tâm tư khác nữa, ngươi thân đơn thế cô, âm mưu cạm bẫy sợ là khó mà thi triển, muốn uy hiếp bức bách ta, nên nhớ bản thân các ngươi cũng có điểm yếu không thể công khai, nếu ngươi nhất định muốn đứng ở mặt đối địch, thì đừng trách ta vô tình. Ngươi cũng nên ngẫm lại, nếu dùng thủ đoạn mà hữu dụng, Địch Nhất đã sớm dùng rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ.”
Quan trọng nhất là… Phong Kính Tiết trước khi chết ủy thác, giang hồ nghĩa sĩ phẫn nộ bất bình ra tay cứu giúp, Lư Đông Ly dưới tình huống không thể tự chủ được cứu đi, đây là một mỹ đàm.



Mà nếu như trước tiên Phong Kính Tiết không chết, Lư Đông Ly lại thương tâm đổ bệnh, sau đó cũng nên chết mà không chết theo, mấy sự kiện tụ lại một chỗ, khó tránh khiến người hoài nghi đây là một âm mưu kế sách đã sớm tính toán tốt. Ngay cả việc Lư Đông Ly đau thương thật lòng, trong mắt người ngoài chỉ sợ cũng là làm bộ làm tịch.



Thế giới này chính là kỳ quái như vậy, trung thần không dưng bị gian thần hôn quân hại chết, chính là mỹ đàm. Trung thần nếu dùng thủ đoạn, diễn kịch, dùng kỹ xảo để tránh cái chết, đó chính là khi quân, chính là sự quân bất trung, lòng có tạp niệm, thì không phải thuần thần, thì lòng này đáng tru.



Phong Kính Tiết há lại chịu thêm cớ để tương lai người ta không dưng công kích y và Lư Đông Ly.



Lư Đông Ly biết y tất có khó xử, cho nên kích động như vậy, mừng rỡ như vậy mà vẫn không gọi tên y trước mặt mọi người. Bởi vậy y hiện tại giải thích thế này, cũng không có gì là không ổn.



Vừa rồi y nói với Lư Đông Ly tá thi hoàn hồn, thần tiên hạ phàm gì đó… Quỷ thoại kiểu đó đám sĩ phu không tin, đám hán tử giang hồ đầu đao liếm huyết này lại có người nào cho là chuyện thật. Trịnh gia ba huynh đệ giang hồ kinh nghiệm rất đủ, cũng vẫn quan sát Phong Kính Tiết nghiêm túc cực kỳ, đã sớm xác định y không hề dịch dung, cho dù có chút ngờ vực, cũng không thể ngờ đến mặt y chính là Phong Kính Tiết này.



Sau một phen kích động khoái ý, đám hán tử sơn trại đều hồi phục lý trí, bắt đầu quan tâm đường lui và tương lai.



Cứu Lư phu nhân, nhân tiện còn nhìn thấy Lư nguyên soái chết đi sống lại, triều đình làm bộ làm tịch, Hoàng đế là người tốt dỏm, bóc trần chuyện lớn như vậy, hậu quả khẳng định nghiêm trọng, mọi người vẫn nên mau chóng bỏ chạy, ẩn vào núi rừng, tan vào đám đông để tự bảo vệ mới được. Ngay cả Lư nguyên soái và Lư phu nhân, cũng không thể nán lại nơi này nữa, đó là chờ chết.