[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 118 : Nghìn người chỉ

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Đại gia đình Lư thị tông tộc kia, là phiền toái lớn.



Nếu nói cứ thế ném họ khỏi quản, Lư Đông Ly khẳng định không yên lòng, Phong Kính Tiết cũng thấy hơi không nỡ, dù sao năm đó đại gia tộc này từng chịu khổ rất nhiều vì Lư Đông Ly, cho nên y đau đầu.



Nhưng nếu muốn dẫn họ đi cùng thì bao nhiêu là người. Hơn nữa toàn là mấy tên những năm nay quen ăn sung mặc sướng, không thể chịu khổ chịu mệt. Chẳng những là gánh nặng phiền toái, càng là ẩn lo. Lòng người cách lớp da bụng, nơi này chỉ cần có một hai tên không thể chịu khổ, muốn bán thân cầu vinh, thông tin tức với triều đình, thì mình sẽ đau đầu chết luôn.



Phong Kính Tiết chung quy không còn cách nào, đành thở dài, thôi, chuyện này, vẫn chỉ có thể do Lư Đông Ly tự mình quyết định. Dù sao những người này là tộc nhân của y, mình thật sự không tiện quyết định thay.



Lư Đông Ly trông trong phòng Tô Uyển Trinh một ngày một đêm, giữa chừng trừ Phong Kính Tiết tự mình một ngày ba bữa đưa cơm và bắt mạch châm cứu cùng với nước thuốc rửa mắt mỗi ngày hai lần thì không còn ai quấy rầy họ.



Lư Đông Ly đã nói rõ thân phận Phong Kính Tiết với Tô Uyển Trinh, khi y vào phòng, Tô Uyển Trinh cũng từng mỉm cười cảm ơn, bất quá Phong Kính Tiết biết đối với phu thê cửu biệt này mà nói, thời gian bên nhau là khó được biết mấy, cho nên mỗi lần chỉ nhàn nhạt ứng đối vài câu rồi rời khỏi phòng.



May mà Tô Uyển Trinh không phải loại người cứ treo đại ân ngoài miệng đó, biết khổ tâm của y nên cũng không nhiều lời.



Trong một ngày một đêm, đôi phu thê Lư Đông Ly và Tô Uyển Trinh này bên nhau rốt cuộc đã nói bao nhiêu lời, kể bao nhiêu tâm sự, người bên ngoài không một ai nghe thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng, đồng thời cảm thấy rất đỗi vui mừng vì họ.



Nhất là hài tử nhỏ xíu kia, thanh âm hưng phấn hạnh phúc, truyền ra khắp viện đều nghe thấy.



“Phụ thân, con có phụ thân rồi!” Khoái ý vui mừng đơn thuần như vậy, ngay cả đám anh hào thảo mãng, nghe thấy cũng nhìn nhau cười.



Một hài tử từ nhỏ đã không có phụ thân, thình lình phát hiện phụ thân ở ngay trước mắt, phải hạnh phúc nhường nào.



Một hài tử nhỏ xíu như thế, nên rất hoạt bát hiếu động, vậy mà cả ngày ở mãi trong phòng không ra một bước, đủ thấy phụ thân rớt xuống khiến nó hạnh phúc chừng nào, khoái ý chừng nào, lại không nỡ chia xa dù chỉ là một thời một khắc chừng nào.




Lão nhân kích động toàn thân run rẩy, từng bước bức đến Trịnh Kinh.



Trịnh Kinh ngược lại không biết làm gì.



Đối phương nếu là một đại hán vạm vỡ, hắn còn dễ một quyền đánh bay. Cố tình là một lão đầu tử gió thổi cũng ngã, vừa đi vừa run, vừa nước mắt nước mũi, hơn nữa, lão đầu này dù sao cũng là thúc gia gia của Lư đại nhân…



Trịnh Kinh lúc này mới muộn màng hiểu được, vì sao vị Khúc công tử kia bổn sự lớn như vậy lại chỉ tránh đi mũi nhọn, mà không phải lao tới ngăn trở, nhất thời đầu to như đấu.



Những tộc nhân khác ngồi đầy đây nghe lão thái gia nói đến việc thương tâm, đều thấy đau xót, nhìn lão thái gia khí thế hùng hổ mà đạo tặc kia mất hết nhuệ khí, nhất thời dũng khí lửa giận lại mạnh, cũng nhao nhao phụ họa, mắng Lư Đông Ly bất trung bất hiếu, liên lụy thân hữu.



Bản thân Lư Đông Ly cũng lòng đầy đau xót, nhớ tới những người chí thân bị y liên lụy uổng mạng vô tội, càng thấy xấu hổ không chịu nổi. Lại sợ lão thái gia bức Trịnh Luân quá, vạn nhất để hán tử hào cường giang hồ này tùy tiện đẩy một cái, giẫm một phát, lão nhân làm sao chịu nổi. Chỉ đành cố nén đau đớn tiến lên ngăn: “Tam thúc công…”



Không đợi y nói, Lư lão thái gia đã một gậy giáng xuống đầu: “Ai là tam thúc công của ngươi!”



Gậy này đánh rất nặng, Lư Đông Ly vốn cũng cảm thấy mình đáng đánh, chịu một gậy này đầu lập tức thấy hơi ướt, đưa tay sờ thử thấy đã bị đánh chảy máu.



Trịnh Kinh biến sắc, đâu còn quan tâm đối phương là đại hán hay lão đầu, xắn tay áo tiến lên một bước, nắm đấm tổ tướng giơ lên, lại nghe Lư Đông Ly ở bên gọi một tiếng “Tam trại chủ!” Vừa giận vừa bất đắc dĩ, tay không đánh nữa.



Lư lão thái gia lại không thuận không tha, giơ gậy lần nữa.



Nhưng phát này không thể đánh tiếp, một cây mộc côn nghiêng nghiêng nhô ra, rốt cuộc đã ngăn quải trượng kia: “Ai đánh phu quân con nữa thì xin thứ cho con không biết tôn ti trưởng ấu.”