[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 119 : Liệt diễm hồng nhan
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
“Ai đánh phu quân con nữa, thì xin thứ cho con không biết tôn ti trưởng ấu.”
Một tiếng tuyên ngôn này, không hề vang dội, lại kiên định dũng nghị không nói nên lời.
Một thanh âm trong trẻo non nớt cùng vang lên theo: “Không cho mọi người ức hiếp cha con!”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hai người theo một bóng trắng xẹt qua bỗng nhiên xuất hiện kia.
Tô Uyển Trinh thần dung tiều tụy, thân hình run rẩy, lại tay cầm một cây mộc côn, ngăn phía trước Lư Đông Ly, Lư Anh Nhược nhỏ xíu cũng khá ra dáng, tay cầm mộc côn giơ lên cao, trợn mắt nhìn mọi người.
Mọi người đều đã quen một Tô Uyển Trinh hiền lương dịu dàng, chưa từng trông thấy dáng điệu như vậy, nhất thời đều ngẩn ra.
Chỉ Lư Đông Ly lập tức phản ứng lại, vội vàng đưa tay đỡ lấy Tô Uyển Trinh đang hơi run rẩy, thất thanh nói: “Uyển Trinh, thân thể nàng không tốt, nàng…”
Tô Uyển Trinh mỉm cười lắc đầu, kiên định ngăn lời y, đôi mắt không nhìn thấy gì trầm tĩnh đảo qua toàn sảnh.
Không biết vì sao, nữ tử yếu đuối gió thổi cũng ngã này an tĩnh nhìn qua, lại khiến người người cúi đầu, không dám đối mắt với nàng.
Tuy rằng nàng kỳ thật chưa hề nhìn thấy ai.
“Tướng công con đã làm sai gì? Trung hiếu tiết nghĩa, có loại nào là chàng chưa làm được! Làm quan địa phương thì bảo hộ bách tính một phương, làm soái biên thành thì thề chết chống quân địch, chàng có tận trung vì nước không? Nếu chàng có lỗi, chính là chàng đem đạo đức văn chương trung nghĩa lễ tín đọc vào trong lòng, mà không giống mọi người, chỉ đem những cái trung hiếu đại đạo đó bỏ trong miệng nói tới nói lui! Chàng vô tội bị giết, hàm oan bị hại, đây là lỗi của chàng sao? Chàng không tham gia bè đảng tranh đấu, không ton hót quyền quý. Đây là lỗi của chàng sao? Mà gian thần hôn quân tùy ý làm bậy, giết chóc áp bức tộc nhân hai nhà chúng ta, chẳng lẽ ngược lại còn phải trách lên đầu chàng?”
Tô Uyển Trinh dịu dàng như nước, Tô Uyển Trinh hiền lương, lúc này lại như một ngọn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt: “Chẳng lẽ địch quốc công phá biên quan, đồ thành giết chóc, trách không nên là địch quân tàn nhẫn, mà là tướng sĩ thủ thành của chúng ta chống cự chọc giận họ. Chẳng lẽ phản nghịch đoạt quốc, giết hết trung lương tiền triều, tru tộc toàn gia, trách không nên là phản nghịch độc ác, ngược lại nên là trung lương không sớm giơ cờ làm phản, ruồng bỏ cố chủ? Thị phi thiện ác, thiên lý sáng tỏ, trời xanh đang nhìn, người thiên hạ đang nhìn! Ai là tội nhân? Ai phải bị trừng phạt? Chẳng lẽ chỉ vì kẻ làm điều ngang ngược cao cao tại thượng, không thể đối kháng, thì tất cả tội lỗi nên để người toàn tâm toàn ý vì nước vì dân gánh vác?”
Nàng thể chất vốn hư nhược, thân thể ốm yếu. Chẳng qua mới miễn cưỡng có thể đi lại, căn bản không thể kéo dài. May được Phong Kính Tiết dắt mới có thể kịp thời chạy đến, lại là Phong Kính Tiết thuận tay đẩy, mới có thể đúng lúc ngăn một trượng kia, nói chuyện lâu thế này, đã thở dốc không ngừng, sắc mặt tái nhợt, cơ hồ sắp ngã đến nơi.
Tiếng khóc của nhược nữ và tiểu hài cùng nhau vang lên, cả phòng lạnh lẽo.
Chúng nhân Lư gia rốt cuộc có người bởi vì xấu hổ mà từ từ cúi đầu, rốt cuộc có người mặt hiện ra vẻ nhục nhã khó chịu nổi.
Thị phi trắng đen, ai lại thật sự không phân rõ. Chỉ là chuyện tới trước mắt, nghĩ đến sinh tử vinh nhục nhà mình, người người hoảng hốt, mỗi người đều chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, trút hết phẫn nộ lên người khác. Hiện giờ nhìn họ một nhà ba người ôm nhau, thê nhi rơi lệ, mọi người đều là cốt nhục chí thân, nhất thời không thể nói ra những lời tru tâm kia nữa.
Phong Kính Tiết thấy thế lửa cũng xấp xỉ, lúc này mới chậm rãi đi đến giữa sảnh, ánh mắt thản nhiên đảo qua mọi người: “Thôi, chuyện đến bây giờ, ai còn muốn truy cứu ai đúng ai sai, ai có trách nhiệm nữa.”
Không ai dám đáp lời y, ngay cả lão thái gia lúc này cũng chỉ chán nản tìm một chỗ chậm rãi ngồi xuống.
“Được, đã không còn ai lãng phí thời gian nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, vậy chúng ta cứ vào chính đề đi. Mọi người định ở lại, hay là đào vong cùng chúng ta?” Trong lời nói của Phong Kính Tiết kèm chút cười khẩy: “Phải nói rõ trước, chỉ cần trốn, chính là phản nghịch triều đình, mà dọc đường cũng là vào sinh ra tử, cực kỳ khổ sở, kết cục cuối cùng ta không dám cam đoan.”
Lư Đông Ly ngẩng đầu nhìn y một cái, nhưng không nói gì. Tuy nói đối với phen lời ngầm mang cơ tâm này của Phong Kính Tiết, trong lòng y như gương sáng, nhưng cũng không mảy may có ý trách cứ. Phong Kính Tiết là bằng hữu của y, nhưng y sẽ không bởi vậy mà cố đè trách nhiệm của người nhà tông tộc mình lên vai đối phương.
Kỳ thật không cần Phong Kính Tiết nói tiếp đoạn sau, mặt mọi người Lư thị đều trắng bệch. Ai mà không minh bạch, cuộc sống đào vong khổ cỡ nào, ai lại vui lòng vứt bỏ tự tại an nhàn trước mắt đi sống cuộc sống có hôm nay không ngày mai đó.
Chỉ là không đi, chẳng lẽ chờ chết?
Có còn biện pháp khác không? Không biết gạch tên Lư Đông Ly khỏi gia phả, dâng tấu thỉnh tội với Hoàng đế, liệu có cơ hội giảm tội…
Trong nháy mắt, bao nhiêu người đều đang suy nghĩ như nhau.
Phong Kính Tiết há lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ, chỉ đúng lúc cười khẩy một tiếng, giọng điệu châm biếm, nói ra một phen.