[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 128 : Không thẹn lòng ta

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


“Ngươi muốn làm gì?”



Phong Kính Tiết hỏi trực tiếp, Lư Đông Ly đáp bình tĩnh: “Ta muốn ở lại, ở bên ngươi.”



Hết thảy đơn giản như thế. Y nắm chặt mỗi một khắc thời gian làm bạn với kiều thê ái tử, bởi vì cuối cùng, y vẫn muốn ở lại bên cạnh bằng hữu.



Nếu không phải có Tô Uyển Trinh và Lư Anh Nhược ở đây, Phong Kính Tiết có thể trực tiếp lật bàn: “Ngươi đừng có điên được không? Ngươi cũng để tẩu tử chịu khổ bao nhiêu năm rồi, giờ ngươi còn muốn ném tẩu xuống?”



“Ta có lỗi với Uyển Trinh, nhưng mà…”



Tô Uyển Trinh bỗng ôn nhu tiếp lời: “Giữa phu thê, chưa từng có hai chữ có lỗi. Kính Tiết…” Nàng ngưng mắt nhìn sang Phong Kính Tiết: “Dù là năm khác ngươi có kiều thê ái tử, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ mặc Đông Ly một mình đối kháng cả quốc gia này sao?”



Phong Kính Tiết chán nản. Ta đang nói chuyện cho tẩu đó, tẩu lại đi giúp y đối phó ta. Y có thể nổi giận với Lư Đông Ly, nhưng với Tô Uyển Trinh rốt cuộc không thể vô lễ, chỉ đành nén giận nói: “Tẩu tử nguyên cũng không cần quá hiền đức. Nam nhân thiên hạ này đều là một kiểu, tẩu càng dung nhượng thì y càng làm càn. Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều phải do y hy sinh tẩu và hài tử.”



Tô Uyển Trinh chỉ cười không nói. Hy sinh là gì? Tử không phải cá, đâu biết niềm vui của cá.



Chàng là Lư Đông Ly, chàng là Lư Đông Ly lòng chứa gia quốc thiên hạ, muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện kia. Chàng là nho sinh, chàng là một kẻ “sĩ”, dẫn thê nhi rời nước xa quê ẩn cư sơn dã, cho dù an toàn không lo, cuộc sống của chàng thật sự có thể khoái ý tự tại sao?



Ta làm sao nhẫn tâm nhìn hào quang thần thái từng chút nhạt đi giữa đầu mi khóe mắt chàng, nhìn lý tưởng phong mang của chàng, từng tấc phai mờ trong lòng. Ta làm sao nhẫn tâm bức chàng tê lặng chính mình, vứt bỏ chính mình, để đổi lấy đối đãi ôn nhu, quan tâm làm bạn. Đối với một chàng không phải chàng như vậy. Ta sẽ hạnh phúc sao?



Ta là thê tử Lư Đông Ly, ta muốn trượng phu của ta làm chính mình. Trong *** thần hồn phách chàng đều chứa gia quốc bách tính, ta mong chàng không thẹn không uổng mà đi hết một đời này. Ta nguyện ý chờ đợi, ta nguyện ý chia lìa, bởi vì mỗi người sống luôn có một lý do, một nguyên nhân.


Đương nhiên! Chỉ bằng y là Lư Đông Ly, là có thể làm được rất nhiều chuyện bản thân Phong Kính Tiết không làm được.



Chư tướng Định Viễn quan năm đó, hiện giờ chia thủ các nơi, tay nắm binh quyền, nếu thấy Lư Đông Ly sống lại, chuyện có thể giúp, chỉ cần không quá đáng lắm, nhất định sẽ giúp. Cỗ nhân vọng và thực lực này, đã đủ chấn nhiếp Triệu vương.



Mà bởi vì Triệu vương triều đình dốc hết sức thúc đẩy tạo thế, Lư Đông Ly ở dân gian, đã thành người đạo đức hoàn mỹ, thiên hạ đệ nhất trung thần, mà cảnh ngộ bất hạnh lại khiến y được sự đồng tình cực lớn của bách tính.



Một khi tin tức Lư Đông Ly chưa chết truyền ra, cho dù nho lâm thanh lưu sẽ có tiếng chê trách, tiếng hoan hô cổ vũ của dân gian, thanh thế hùng mạnh đủ để uy bức triều đình có thỏa hiệp thích hợp.



So với Phong Kính Tiết chỉ có thể lợi dụng tài lực và vũ lực âm thầm gây rối, loại lực lượng đường đường chính chính công khai này, càng đủ uy thế hơn.



Phong Kính Tiết thứ nhất là bởi bản thân đã đổi thân thể, không có khả năng vo tròn kín kẽ, thứ hai tử trạng của y thảm thiết kinh tâm, khiến mọi người ấn tượng sâu sắc, muốn nói mình giả chết, chắc trừ loại quái vật Lư Đông Ly này căn bản không cần y giải thích bất cứ lý do nào, sợ là chẳng ai có thể dễ dàng tiếp nhận đâu.



Huống hồ, cho dù y thật có thể làm cho mọi người chấp nhận việc mình sống lại, với xuất thân thương nhân võ phu ti tiện của y, sức hiệu triệu cũng kém xa Lư Đông Ly. Cho nên thủ pháp Phong Kính Tiết đối phó Triệu vương chỉ có thể tiến hành trong tối, mà Lư Đông Ly lại có thể quang minh chính đại kiềm chế Triệu vương.



Đương nhiên, Phong Kính Tiết biết rõ điểm này, vẫn tình nguyện bản thân đối mặt với cục diện gian nan hơn, mà để Lư Đông Ly đặt mình ngoài cuộc, một nhà đoàn viên, sống thêm mấy năm tháng an nhàn, thế nhưng… thế nhưng tên này lại không biết điều như vậy.



Phong Kính Tiết nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ oán hận mà trừng Lư Đông Ly từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười nhìn nhau, cuối cùng đành thở dài một tiếng, một phen đoạt lấy chén rượu khác, một ngụm uống cạn.



Thôi thôi thôi, quen biết bằng hữu này, thật là chuyện xúi quẩy nhất thiên hạ. Dường như bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết cho đến bây giờ, luôn là như vậy. Trên những việc nhỏ, Lư Đông Ly đều mặc theo ý kiến của y, luôn luôn hiền hòa, nhưng một khi liên quan đến nguyên tắc đại sự, dường như mỗi một lần, cuối cùng thỏa hiệp đều là bản thân y.



Phong Kính Tiết nghiến răng nghiến lợi mà ngửa mặt lên trời thở dài, không biết kiếp trước y nợ Lư Đông Ly bao nhiêu tiền để kiếp này phải đến trả như thế.