[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 129 : Nhờ cậy phương đông
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Hơn mười chiếc lâu thuyền vĩ đại, đột ngột thả neo giữa trời nước, nghiền nát bích hải lam thiên một màu kia.
Xa xa nhìn một dải cự vật đồ sộ kia, ngoại trừ Phong Kính Tiết, một nhóm người không ai không chấn động đến nghẹn cả lời.
Tại thời đại kỹ thuật lạc hậu này, thuyền bè có thể tự do đi giữa gió lớn ngoài biển khơi, quả thật khiến người chợt thấy phải chấn động tâm thần. Đừng nói đám sơn tặc Trịnh Tuyệt này hai mắt đăm đăm, đến cả người xem như kiến thức uyên bác như Lư Đông Ly đây cũng có cảm giác kinh tâm động phách.
Đã sớm nghe nói tộc Tiêu thị Ngô quốc thuật tạo thuyền xưng tuyệt đương thời, nhưng không tận mắt nhìn thấy, thật sự không biết búa quỷ thần công có thể hùng vĩ tráng lệ đến vậy.
Phong Kính Tiết đương nhiên là trấn định như thường, bước lên trước đáp lời người Ngô quốc đang giao dịch với nhân sĩ duyên hải. Chẳng qua lòng y cũng hơi bội phục bạn mình, có thể giày vò ra tiến bộ kỹ thuật như vậy, trong đó khẳng định đã tổn hao vô số tâm huyết.
Lâu thuyền Ngô quốc quá lớn, trừ phi là cảng tốt nước sâu, nếu không thì không thể cập bờ đình trú. Cho nên, bình thường khi buôn bán trên bờ biển thế này, họ thả neo xa xa, lại phái ra hơn mười chiếc thuyền nhỏ, vận chuyển các loại hàng hóa đến bờ biển giao dịch.
Mà làm ăn với người Ngô quốc, không phải toàn là ngư dân địa phương, càng nhiều hơn là phú thương lân cận nghe tin mà đến. Người người không tiếc ngàn vàng, mua những thứ mới lạ từ dị quốc.
Về phần đội tàu Ngô quốc này phải chăng đã chính thức chào hỏi triều đình, phải chăng là nhập cảnh hợp pháp, thương nhân chẳng ai quản nhiều như vậy! Ngay cả đám quan binh Triệu quốc vẫn tuần tra giám thị ở phụ cận, cũng hoàn toàn không thể khiến đám thương nhân trục lợi mà đến này bớt lại.
Việc buôn bán ở bờ biển đang cực sôi động, Phong Kính Tiết tiến lên tìm đầu lĩnh trong những nhân viên giao dịch Ngô quốc nói mấy câu, mấy chục người Ngô kia lập tức bắt đầu gọi nhau phải thu dọn những hàng hóa còn lại chưa bán, chuẩn bị kết thúc buôn bán.
Người Triệu bốn phía phát ra tiếng bất mãn, tiếng giữ lại. Thậm chí có mấy thương nhân kéo tay người Ngô cầu xin cản trở họ thu dọn, nhưng người Ngô thái độ cực kỳ kiên quyết, động tác gọn gàng thu thập tiền tài hàng hóa.
Lư Đông Ly cười khổ.
Chuyện những hiệp khách đó làm đương nhiên là “hả hê lòng người”, nhưng mà tính phá hoại cũng quá mạnh. Ngẫu nhiên một hai lần trái lại có thể cảnh giác quan viên thiên hạ một chút, nhưng liên hoàn không dứt tứ phía khai hoa mà tuôn ra như thế, khiến cho nơi nơi lòng người hoảng sợ, sự uy nghiêm của quan phủ mất hút, đám quan viên sai dịch đều không còn lòng dạ làm việc, nha môn gần kề đình trệ, việc này đối với bản thân bách tính cũng có tổn hại cực lớn. Lão bách tính không nhìn thấy điều này, mà y tuy rằng minh bạch, lại vẫn chưa từng mở lời. Chẳng có ai là thần nhân, thở một hơi là mọi sự đại cát. Phong Kính Tiết đang vì bảo hộ gia đình y mà tận lực chuyển dời tầm mắt quan phủ, sao y có thể đi công kích chỉ trích bằng hữu làm không tốt. Nếu có tội nghiệt, cứ tính lên đầu bản thân y là được. Chỉ là hiện tại Tô Uyển Trinh ngay lập tức có thể lên thuyền rời khỏi Triệu quốc, đi đến nơi an toàn, cho nên y rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng nhắc nhở Phong Kính Tiết một tiếng rằng đã có thể thu tay.
“Được rồi, ta cũng biết cách làm này hơi không ổn, chẳng qua thật sự bị bức đến không còn cách nào mà thôi. Tốt xấu ta vẫn kiên trì không hề oan uổng một người, không hề hại oan một người vô tội. Mặc dù sẽ hỗn loạn một khoảng thời gian, nhưng chỉ cần chúng ta bên này để chuỗi chuyện kia đình chỉ, qua mười hôm nửa tháng là cũng có thể khôi phục như thường.”
Đối thoại của hai người họ khiến Trịnh Tuyệt nghe mà ù ù cạc cạc: “Lời này sao ta chẳng hiểu gì hết, túm được nhiều tham quan ô lại như vậy, vén lên ngần ấy những chuyện không thể gặp người, chẳng phải chuyện thống khoái nhất thiên hạ ư? Lư đại nhân, nếu cả việc này ngài cũng phản đối thì quá là cổ hủ.”
Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết chỉ nhìn nhau cười, trái lại không ai chịu nhiều lời.
Mà Tô Uyển Trinh thì mỉm cười, một tay giữ chặt ấu tử, một tay nhẹ nhàng vươn ra.
Lư Đông Ly như có cảm giác, trở tay giữ chặt tay nàng, rồi rốt cuộc không buông ra nữa.
Tô Uyển Trinh biết, nếu không phải vì bảo vệ nàng, sẽ không có chuỗi chuyện liên tiếp náo động cả nước này. Nếu không phải vì an toàn của nàng, Lư Đông Ly cũng sẽ không một mực ngầm thừa nhận không nói gì đối với hết thảy.
Trượng phu cả đời thẳng thắn này của nàng, đối với hết thảy, rõ ràng nội tâm bất an, lại vẫn chấp nhận, thừa nhận, mãi đến hôm nay, đến khi nàng sắp lên thuyền, mới đưa ra yêu cầu chấm dứt việc này với Phong Kính Tiết.
Hai người đều là thi lễ thế gia lớn lên, xưa nay trước mặt người khá biết lễ nghi, nhưng mà lần này nắm tay giữa đám đông, lại chẳng ai cảm thấy không đúng, chẳng ai muốn buông tay ra.