[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 162 : Vô thức tang thương

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Yên Lẫm một quyền đánh rất mạnh, nhưng đáy xe này lót lớp đệm rất dày, để cam đoan người trong xe ngựa thoải mái, cho nên một quyền này của y như đánh vào đống bông, chẳng phát ra được một chút xíu tiếng động ra dáng.



Cảm giác thất bại khi khí lực toàn thân bị mềm mại bao vây, khiến ngực Yên Lẫm cũng trở nên khó chịu.



Ấm Ấm hoảng sợ vì hành động của y, nhẹ giọng nói: “Công tử!”



Yên Lẫm vì sự thất thố của mình mà cảm thấy hơi xấu hổ và phẫn nộ thấp thoáng, khi không lại cảm thấy tâm ý nguội lạnh, ngữ khí đạm mạc: “Không ngờ chỉ gặp mặt một lần, Dung công tử đã có hồng nhan tri kỷ như cô nương đây. Nếu như biết được cô nương tâm ý như thế, Dung công tử sợ cũng không khỏi động dung động tâm.”



Ấm Ấm mỉm cười: “Công tử rõ ràng là đang giễu cợt tiểu nữ tử? Dung công tử cố nhiên một khi chấp nhận ai đó, tất sẽ cả đời bảo vệ, nhưng muốn được y mở rộng lòng, xem là người mình như vậy, lại là ngàn nan vạn nan. Ngày đó vừa gặp, ta đã biết Dung công tử với ta tuyệt không có một chút tâm tư, tuy thường có tâm nhớ nhung, lại chưa bao giờ dám vọng tưởng quá phận.”



Yên Lẫm hờ hững nói: “Cô nương khẳng định như thế?”



“Công tử đã quên ta là ai?” Ấm Ấm bật cười. “Nữ tử trong phong trần, không có sở trường khác, giỏi nhất lại chính là quan sát tâm ý của nam nhân. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một câu nói vô tâm, là đủ để cho chúng ta xác định, trong lòng nam nhân nhìn chúng ta như thế nào, đối đãi chúng ta như thế nào.”



Ánh mắt Yên Lẫm thình lình chợt biến: “Các người có thể phán đoán chuẩn xác, trong lòng người khác, các người rốt cuộc là địa vị nào, rốt cuộc trọng yếu bao nhiêu?”



Ấm Ấm lại cười nói: “Đây là bổn sự kiếm sống của chúng ta. Chúng ta lăn lộn phong trần, sớm nghênh chiều tiễn, duyệt người nhiều rồi. Nếu không thể nắm chắc địa vị của mình trong lòng người khác rốt cuộc ra sao, cuối cùng chẳng những không thể mượn đây mà sống tốt hơn, ngược lại sẽ thua hết tính mạng thân gia. Đương nhiên, khôn khéo một đời, hồ đồ nhất thời, người cuối cùng kết cục đáng thương luôn có. Bất quá, ta cho tới bây giờ vẫn đang là hoa khôi trong kinh, đệ nhất nhân trên Bách Hoa lâu, tất nhiên là vẫn chưa từng hồ đồ. Cho dù thật sự nhất thời không thể phán đoán, ta chung quy có thể có biện pháp, thử ra trong lòng nam tử khác, ta rốt cuộc nặng bao nhiêu.”



Yên Lẫm nhướng mày nhìn chăm chăm: “Cô thử như thế nào?”



Ấm Ấm cười nhạt: “Nói đến thì đều là chút kỹ xảo nhỏ không ra gì. Người trong thanh lâu, phần lớn đã làm quen. Khi đi dạo phố với khách, cố ý biểu lộ vẻ yêu thích với trang sức trân vật cực đắt tiền, coi y có bỏ được ngàn vàng mua cười. Khi khách nhân của ngươi có chuyện khá quan trọng khác, để y biết mình đang sinh bệnh không khỏe, xem y có chịu bỏ xuống hết thảy, tức khắc đến thăm. Thủ đoạn loại này, các thức các dạng, luôn phải căn cứ đối tượng cùng thời cơ bất đồng, mà không ngừng biến hóa. Nói trắng ra chẳng qua là tạo các loại cục diện, coi thử đối phương rốt cuộc chịu bỏ bao nhiêu vì ngươi. Khi ngươi gặp phải bất hạnh, y rốt cuộc sẽ có biểu hiện như thế nào, cũng mượn đây xác định trọng lượng của mình trong lòng y, để tranh thủ lợi ích càng lớn hơn.”



Yên Lẫm như có suy tư mà trầm mặc một hồi, bỗng khe khẽ thở dài một tiếng: “Cô nương chưa bao giờ cảm thấy, làm như vậy có gì không tốt sao?”




“Nhưng mà…”



Ấm Ấm lắc đầu nhẹ nhàng, ngắt tất cả phần sau có thể của tiểu nha đầu: “Nguyệt nhi, chuyện này đã kết thúc. Nếu không có bất ngờ, người này chúng ta về sau cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. Không cần nói về y nữa, chúng ta còn có cuộc sống của chúng ta, người không liên quan, khỏi cần quá phí tâm tư.”



Tiểu nha đầu Nguyệt nhi muốn nói lại thôi, quyến luyến nhìn ngân phiếu hai lần nữa, lúc này mới cúi đầu ngồi lại đàng hoàng, không nói nhiều nữa.



Ấm Ấm nở nụ cười cực nhạt cực nhạt.



Tuổi trẻ thật là tốt, còn có thể đi hy vọng, còn biết quyến luyến, còn có dũng khí đi nhớ người và sự sẽ tuyệt không thuộc về thế giới của mình. Mà nàng, trái tim đã sớm già cỗi đến mức chẳng còn một chút tình cảm mãnh liệt nào nữa. Có thể làm cho nàng suy nghĩ bảo hộ để ý, chỉ có thời gian yên vui trước mắt thôi.



Nàng và quý công tử kia là người trong hai thế giới, cũng như Dung công tử từng khiến tiếng lòng nàng dao động kia, cuối cùng bất quá là ngẫu nhiên gặp gỡ rồi lập tức chia lìa, vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc nữa.



Ngày mai, nàng vẫn phải mang theo vẻ tươi cười vĩnh viễn mỹ lệ, cùng một rồi lại một nam nhân, ra vẻ phong nhã mà đàm thi luận văn, giả tình thâm mà chàng của ta ta của chàng.



Thiếu niên cao quý từng ngẫu nhiên gặp gỡ, bất quá là một chút gợn sóng nho nhỏ nổi lên trong hồ, nháy mắt mất đi, không còn nhìn thấy một chút dư âm nào nữa.



Mà ngày mai, công tử quý không thể nói kia, có lẽ ở thế giới của y, cũng có sự bận rộn của y, nữ tử phong trần chợt gặp dưới trăng, bất quá là nước qua nham thạch, làm sao lưu lại một chút dấu vết đây?



Ngày hôm sau, trên Bách Hoa lâu, khách cầm bạc đến cầu mỹ, lui tới không dứt như xưa.



Ngày hôm sau, trong hoàng cung Đại Yên, Yên Lẫm vừa tan triều triệu tập trọng thần trong triều, trong thiên điện, bắt đầu thảo luận phong mật tín Tần quốc xa xôi đệ đến kia, cùng đại sự binh qua tương ứng.