[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 163 : Chuyên quyền độc đoán
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Trong thiên điện, Yên Lẫm lấy ra mật tín của tứ vương tử Tần quốc, cho mấy vị trọng thần truyền nhau đọc.
Tuy về đại sự mưu đồ Tần quốc, Yên Lẫm chưa từng công khai, nhưng y cho tới nay vẫn đang âm thầm điều động binh mã, quân lương, quân nhu, những động tác này làm sao có thể thật sự hoàn toàn giấu được những người trung tâm nắm giữ chính vụ một quốc này.
Những trọng thần này sớm đã có chuẩn bị tâm lý rằng Yên sắp công Tần, tất nhiên là đã âm thầm suy tính lợi hại từ lâu. Lúc này Yên Lẫm lấy mật tín ra, mọi người vừa thảo luận, rất nhanh chóng đã đều đồng ý, lấy sức bốn quốc bức bách một Tần quốc nội loạn liên tiếp, tuyệt đối là một vụ làm ăn tốt chỉ thắng không bại.
Thượng thư các bộ, trọng tướng trong quân, mấy tể phụ chính sự đường, sau khi trao đổi ý kiến, liền chính thức tỏ rõ thái độ, muôn miệng một lời, ủng hộ kế hoạch này, hơn nữa người người cam đoan trong phạm vi chức quyền của mình, sẽ tận lực vì chiến sự.
Nhưng kỳ quái là, vị Hoàng đế trong tối ngoài sáng, vì chuẩn bị trận đại chiến này, đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết kia, trong tiếng đồng lòng đồng ý này, trên mặt sao cả mảy may vui vẻ cũng không có?
“Nếu như Tần Húc Phi dẫn quân rời Sở về Tần, vung tay kêu gọi, thu dân tâm để kháng ngoại địch, lại nên làm sao?”
Chúng thần tử đều hơi ngẩn ra, khó tránh khỏi đều tự nhớ lại phân tích tỉ mỉ hết thảy tư liệu hiểu biết về Sở quốc, về Tần Húc Phi, lại qua một phen suy nghĩ, kết luận cuối cùng mọi người cho ra vẫn chẳng khác mấy với cách nhìn của bản thân Yên Lẫm lúc đầu.
Tình huống Sở quốc phức tạp, ân oán giữa Tần Húc Phi và Tần vương cũng rất sâu, khả năng y về nước không lớn, hơn nữa cho dù y về nước, chỉ bằng một nhánh cô quân của y, cũng quyết không thể đồng thời đối kháng quân lực bốn quốc.
Phán đoán như vậy vô luận nhìn thế nào đều mười phần chắc chín. Song Yên Lẫm lại vẫn lần lữa không chịu quyết đoán.
Y không dám vì tín nhiệm cá nhân với Dung Khiêm mà dưới tình huống không đủ lý do, từ bỏ trường hành động quân sự quy mô lớn chuẩn bị lâu ngày này. Rồi lại vô luận thế nào cũng không muốn hoài nghi phán đoán của Dung Khiêm.
Đây đã là phương pháp chiết trung duy nhất y có thể nghĩ đến, toàn quân điều đến biên quan, dẫn mà không phát, cho người Tần uy hiếp lớn nhất, rồi lại không hề tùy tiện xuất động, tương lai có cơ hội để nhân, từ biên thành công Tần, bất quá nửa ngày hành quân là được, sẽ không chậm trễ đại sự, coi như là tiến có thể công, lui có thể thủ.
Người chủ sự Binh bộ Hộ bộ lúc này cao giọng kháng nghị.
Tụ tập hơn mười vạn tráng hán một chỗ thời gian dài, lại không thể đánh trận, rất dễ dàng xảy ra nhiễu loạn! Binh bộ Thượng thư cảm thấy tóc mình rất nhanh chóng sẽ sầu bạc.
Mỗi ngày cung ứng đám người này ăn uống vệ sinh, phải tốn bao nhiêu tiền? Lão đại Hộ bộ đau lòng đến mức tim nhỏ máu.
Mấy vị Đại tướng quân cũng buồn bực không thôi, mắt thấy quân công ngay trước mặt, lại phải kiềm chế không được động thủ, trơ mắt nhìn người nước khác đoạt đứng đầu, đây… đây…
Bất quá Yên Lẫm lần này đã quyết tâm phải chuyên quyền độc đoán, hung tợn vỗ ngự án: “Ý trẫm đã quyết, các khanh không cần nhiều lời.”
Không đợi đám đại thần phiền toái này tiếp tục dây dưa, y đã rảo bước ra điện, sau đó dưới ám thị của Phong Trường Thanh, mười mấy vệ sĩ chặn cửa điện, muốn về phủ xin cứ tự nhiên, muốn theo Hoàng đế tiếp tục nói chuyện, hừm… Chỉ sợ hơi khó khăn.
Mật hội tan trong không vui.
Từ khi tự chấp chính đến nay, trừ một lần lăng trì Dung Khiêm năm đó, đây là lần đầu tiên Yên Lẫm trên quốc gia đại sự, hoàn toàn không đếm xỉa ý kiến của trọng thần, mà bản thân cũng không đưa ra được lý do gì đủ sức thuyết phục đã chuyên quyền độc đoán.