[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 164 : Lạc tử vô hối
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Yên Lẫm trước nay đều thiện như nước, lúc này lại bỗng trở nên ngang ngược độc đoán, những trọng thần này, trong nhất thời thật sự đều có phần không thể thích ứng.
Người ngày thường cốt khí càng cứng, gan càng lớn, lần này trong lòng càng nén giận.
Có người sau khi trở về đã viết một hơi hơn chục tấu chương, hoặc đau đớn phân tích lợi hại, hoặc khéo léo khuyên bảo, hoặc giận dữ mà trách. Cũng có người kiên trì thủ trong cung không chịu đi, bình quân một canh giờ sẽ cầu kiến Hoàng đế ba lần để khuyên giải y thay đổi tâm ý. Còn có người, về nhà là trực tiếp ngã bệnh, buông tay phát cáu, từ đây chẳng thèm quản chuyện.
Yên Lẫm không phải quân chủ sẽ vì nguyên do như vậy mà cãi cọ với thần tử, y nhịn bất bình trong lòng, kiên trì một mặt tự mình tiếp kiến từng thần tử, một mặt lại phái Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh nhất nhất đến nhà, thay mặt Hoàng đế thăm hỏi tặng lễ khuyên bảo.
Từ thể diện, tôn nghiêm của Hoàng đế, nói thẳng đến sự ổn định của triều cục, đại thế quốc gia, bày hết đủ loại lý do đường hoàng, lại biểu thị Hoàng đế đủ thành ý, dùng để mềm hóa những thần tử kiên cường này.
Tư thái của Hoàng đế cũng đã làm đến bước này, những thần tử này không thể tiếp tục truy cứu nữa. Chiếu chỉ cũng phát công khai rồi, cho dù họ cảm thấy Hoàng đế hơi quá nao núng khiếp đảm, nhưng chẳng lẽ còn có thể cố bức Hoàng đế sáng lệnh chiều sửa, để uy nghiêm của Hoàng đế mất sạch hay sao. Hoàng đế nhẫn nại, khoan dung rộng lượng như thế nữa, nhưng cũng phải có hạn độ, những người có thể đi đến địa vị cao như vậy trong triều, lại có mấy kẻ sẽ là trâu bò chưa đụng tường thì không quay đầu.
Cuối cùng mọi người vẫn không thể nề hà mà tiếp nhận sự thật, mấy vị đại tướng lao tới biên quan, chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đều có thể tác chiến. Các bộ quan viên hậu phương, dưới sự thống nhất và phối hợp của chính sự đường, cũng dốc toàn lực điều phối hết thảy tư nguyên, để cung ứng cho công tác của quân đội.
Yên Lẫm cũng xem như đã nhịn vô số ủy khuất, gánh vô số áp lực, mới coi như miễn miễn cưỡng cưỡng làm cho sự tình cứ thế đạt tới một kết quả lưỡng toàn tạm thời.
Nhưng mà hết thảy nỗi khổ này, y chưa từng đề cập một chữ với Dung Khiêm.
Phong Trường Thanh vì phải tránh hiềm nghi, không dám đến phủ quốc công nhiều, An Vô Kỵ lại bị Dung Khiêm hạ mệnh lệnh chết, không thăm dò quốc sự báo riêng cho y nữa. Cho nên, Yên Lẫm phải ép dạ cầu toàn như thế nào, mới gian nan áp chế được rất nhiều những ý kiến phản đối trong triều đình kia, Dung Khiêm mặc dù có thể tưởng tượng, cũng không thể hoàn toàn hiểu được rõ ràng.
Áp lực Yên Lẫm phải chịu, lại vẫn đang không ngừng gia tăng.
Cho dù là trước mắt, Trần quốc chỉ cần có đủ thời gian, là nhất định có thể công phá thành trì, mà Tần quân thiếu danh tướng cường binh, một khi bị Trần quân phá biên quan, đánh vào trong nước, sẽ như một quả hạch đào bị đập bung lớp vỏ cứng, chỉ có thể chờ mặc người xâu xé.
Đã đến lúc này, Yên quân vẫn chưa đi đánh gió thu, chia thành quả thì còn chờ gì?!
Tấu chương liên danh của mấy vị tướng quân biên thành bay tới như thể tuyết rơi, các đại trọng thần trong kinh nhao nhao cầu kiến, khiến thái giám bên cạnh Yên Lẫm cơ hồ phải chạy rụng chân.
Xuất binh, hay là không xuất binh?
Yên Lẫm tiến thoái lưỡng nan.
Còn không xuất binh nữa, một khi tiên cơ mất hết, người Yên sẽ rất khó có thể tranh trước nước khác, công chiếm Tần đô, ủng lập Tần vương họ lựa chọn nữa.
Nhưng vạn nhất xuất binh, mà lời Dung Khiêm nói thành thật, lại sẽ có bao nhiêu hảo nam nhi Yên quốc, táng thân trong tay quân đội hổ lang của Tần Húc Phi?
Yên Lẫm trong lòng giày vò, như có lửa đốt, chỉ nhìn lên trời cao, trông hướng Sở quốc phương xa.
Tần Húc Phi, ngươi rốt cuộc có về Tần không?
Tần Húc Phi… Ngươi rốt cuộc… Mạnh chừng nào?!