[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 165 : Sĩ biệt ba ngày

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Khi quân báo đại binh Trần quân công Tần truyền vào cung đình Yên quốc, trong kinh thành Đại Sở quốc, trong thư phòng phủ Nghị Chính vương, cũng chính là một phiến trầm túc.



Tần Húc Phi ánh mắt trầm định nhìn phong thư trong tay.



Phong thư này, kỳ thật không phải dài, y lại đã im lặng bất động mà nhìn đủ non nửa canh giờ.



Trước án, một người trung niên phong trần mệt mỏi quỳ gối cúi đầu, lấy một tư thái cực hèn mọn mà quỳ mọp dưới đất, trán gần như dán sát đất, hắn bảo trì tư thế này, lặng lẽ chờ đợi, cũng đã đủ non nửa canh giờ.



Tần Húc Phi vẻ mặt nghiêm nghị, không thấy buồn vui. Người đang quỳ, đầu sụp xuống đất, khó thấy khuôn mặt. Chỉ có Kỳ Sĩ Kiệt đứng hầu một bên, trong mắt chừng như phải bốc lửa, vẫn nhìn chằm chằm kẻ quỳ dưới đất kia.



Hai tay hắn gắt gao nắm thành quyền bên người. Nếu không phải cố kỵ trước mặt Tần Húc Phi, không thể thất lễ làm bậy, Kỳ Sĩ Kiệt sợ là đã sớm xông lên báo người này bằng quả đấm.



Ngay trong sự trầm mặc kỳ dị này, Tần Húc Phi rốt cuộc khẽ thở dài một tiếng: “Sĩ Kiệt.”



Kỳ Sĩ Kiệt vừa nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục một khắc không ngừng mà căm hận nhìn chằm chằm người đang quỳ kia, vừa theo tiếng đi đến trước án.



Tần Húc Phi đưa tay chuyển phong thư qua.



Kỳ Sĩ Kiệt nhận thư, nhanh chóng lướt từ đầu đến cuối, nhịn không được cười lạnh ra tiếng: “Hiện tại lại biết đến cầu người rồi. Năm đó cần gì phải làm đến không còn đường sống như vậy?”



Nam tử phục lạy dưới đất vẫn không dám ngẩng đầu, thanh âm lại coi như bình tĩnh mà vang lên: “Chuyện năm đó, bệ hạ vẫn rất lấy làm tiếc, lúc nào cũng hối hận…”



Tần Húc Phi cười lạnh lùng, Kỳ Sĩ Kiệt nghe ra y không vui, rốt cuộc chẳng khắc ý kiềm chế áp lực mình nữa. Sải bước tiến lên, một cước ra sức đá: “Được rồi, lời này đi mà lừa quỷ ấy! Hắn hối hận? Hắn hối hận sao ngần ấy năm qua, không một lần nào thấy hắn phái người tới đón điện hạ trở về?”




Tần Húc Phi nhẹ nhàng ném phong thư nọ về phía trước, bay lượn rơi xuống trước mặt Trình Phổ: “Trên thư nói, vô cùng xấu hổ việc năm đó, chỉ cần ta chịu quay quân cứu quốc, y nguyện ý lấy chết tạ tội với ta, từ đây mọi việc của Đại Tần quốc, đều do ta một lời mà quyết, ngươi nói, y có phải là nói thật lòng.”



Trình Phổ căn bản không dám nhìn thư, chỉ hai tay cung kính cầm phong thư kia lên, cúi đầu nói: “Lời hứa này của quốc quân, không phải thần tử ta dám nghị bừa. Thị phi thật giả, chỉ sợ điện hạ sớm đã tính sẵn trong lòng, cần gì phải bảo tiểu nhân nhiều lời nữa.”



Tần Húc Phi nở một nụ cười, phất tay: “Đã như vậy, ta cũng không còn gì khác cần hỏi. Sĩ Kiệt, ngươi dẫn hắn ra ngoài đi.”



Kỳ Sĩ Kiệt âm trầm mặt đáp một tiếng, tiến lên kéo Trình Phổ đi thẳng, bên tai chợt truyền đến một câu nhẹ tênh của Tần Húc Phi: “Giữ lại tính mạng là được.”



Kỳ Sĩ Kiệt mắt sáng ngời, làm sao còn có thể không rõ, ý tứ bên ngoài của lời này chính là, chỉ cần không chết người, mọi sự cứ tùy tiện ngươi.



Hắn lanh lẹ đáp một tiếng, cả người đầy sức sống, một tay vội xách Trình Phổ lên, rảo bước ra ngoài.



Trình Phổ sắc mặt biến thảm: “Điện hạ tha mạng…”



Một tiếng chưa kêu xong, mặt đã trúng một cái tát thật mạnh: “Kêu gì mà kêu! Điện hạ không phải đã nói sẽ giữ tính mạng ngươi sao?”



Tần Húc Phi chỉ nghe một trận kêu gào thảm thiết, tiếng quyền đấm cước đá dần dần đi xa, trong lòng lại chỉ hờ hững mà thôi.



Nếu là năm đó, dù phẫn hận bất bình hơn, y cũng sẽ không dung túng thủ hạ, đánh chửi một văn nhân không có năng lực phản kháng để trút hết thù hận như thế.



Chẳng qua, hiện tại… tâm tình sớm đã bất đồng.