[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 176 : Ai muốn làm vương

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Trong phủ Phương Khinh Trần, mọi người hết sức buồn bực mà ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi. Ôi, nhất đẳng công! Việc tốt như thế, vì sao còn phải giận dữ quá vậy. Cho dù muốn chơi trò ba từ ba nhường, cũng chỉ cần đanh mặt nói vài câu, thần tuyệt đối không dám nhận là được, gì mà đến mức hung dữ như vậy. Huống chi, lần này mọi người thật là oan uổng, thật sự không một ai giở trò quỷ gì sau lưng.



Bởi vì… còn chưa kịp…



Phương Khinh Trần lạnh lùng nói: “Trên cung yến, ta không thể làm mạnh, mất mặt Hoàng thượng. Hiện tại các ngươi thay ta đem chỉ nộp về, cứ nói ta đức bạc công mỏng, không dám nhận thưởng này. Nhớ kỹ…”



Tầm mắt y sắc bén như điện, nhìn quét mọi người: “Ta không phải đang chơi trò từ nhường. Các ngươi đừng để Hoàng thượng giáng chỉ cho ta, khuyên ta thụ phong nữa. Các ngươi cũng đừng tạo loại ngôn luận này trong triều trong dân. Các ngươi nếu thật dám dâng tấu gửi công văn, quần thần liên danh cầu ta thụ phong, ta cũng dám trước mặt mọi người ném ý chỉ ra cửa, đến lúc đó, mọi người mất mặt, không thể trách ta.”



Trác Lăng Vân cắn răng, kiên trì nói: “Phương hầu, Sở quốc có thể thống nhất yên ổn, đuổi người Tần đi, lập tân quân, định triều đình, bình chiến loạn, thúc đẩy nông tang, ngài vốn là đệ nhất công thần hoàn toàn xứng đáng, đừng nói là một công vị, ngay cả vương vị, cũng không có gì là không nhận được.”



Trác Tử Vân cũng tiếp lời: “Đúng vậy! Ngay cả Tần Húc Phi cũng phong vương, dựa vào cái gì mà Phương hầu không thể làm nhất đẳng công?”



Phương Khinh Trần giận dữ trừng hắn một cái: “Cái gọi là vương đó của Tần Húc Phi, có thể lấy ra đây so sánh sao? Công lao không công lao cái gì, phong ta làm nhất đẳng công, vậy các ngươi về sau định gọi ta là gì? Phương công?”



Không đợi người khác nói, bản thân y đã rùng mình trước.



Biểu tình của các tướng lĩnh khác cũng thập phần quỷ dị, đoán là mọi người đều đang tưởng tượng, vị hầu gia tuấn lãng anh vũ này, gọi Phương công, sẽ là một chuyện kỳ cục cỡ nào.



“Còn nữa, sau phong nhất đẳng công lại là gì đây? Phong vương, ban cửu tích, hay là nhường ngôi?” Phương Khinh Trần bực bội nói: “Nếu ta không tuyệt ý nghĩ của các ngươi trước, từng việc sau đó, còn có thể thiếu được phiền toái.”



Mọi người đều im lặng.



Kỳ thật người Tần vừa rời Sở cảnh, trong nước đã có người tầm mắt lâu dài bắt đầu phỏng đoán, Phương Khinh Trần rốt cuộc khi nào sẽ bước lên đế vị. Động tác mau thậm chí đã vì đây mà trù tính đủ loại. Chỉ là loại sự tình này, tiến hành trong tối là được, như Phương Khinh Trần không hề cố kỵ, trước mặt mọi người cả hai chữ nhường ngôi cũng nói ra miệng, thật sự khiến người có phần xấu hổ.



Xấu hổ quy về xấu hổ, vẻ mặt mọi người vẫn có chút rục rịch.



Phương Khinh Trần nhìn sắc mặt mọi người, đau đầu một trận.



Y hiểu, những người này xuất phát từ các loại suy tính của riêng mình, thật sự muốn ủng lập y, nhưng y thật sự không muốn phối hợp.
Tạm thời đuổi những người đó ra cửa, y lập tức triệu Triệu Vong Trần đến thư phòng, trực tiếp bảo gã đem tất cả những tư liệu ghi chép hai năm qua quan sát dòm ngó được, về sinh hoạt của tiểu Hoàng đế, cầm hết qua cho y xem.



Nói đến thì hai năm qua tâm tư của y toàn ở trên đại cục, triều chính, âm mưu, chú ý không phải các chính sách biến hóa lớn trong triều, chính cục Tần quốc nội ngoại xao động, thì là hành động của đám Tần Húc Phi kia, thật sự chưa từng quan tâm Hoàng đế bù nhìn nọ bao nhiêu.



Chẳng qua, cửu ngũ chí tôn đáng thương kia, trên cơ bản cũng không có quyền riêng tư gì. Y không để ý, những người Sở người Tần đó, vẫn rất để ý hướng đi của Hoàng đế.



Phương Khinh Trần điều tất cả các hồ sơ liên quan đến tiểu Hoàng đế, vội vàng nhìn một lần, khép lại thở dài.



Hài tử này, hai năm qua, cuộc sống cũng thật sự không thoải mái.



Sở Hi Vanh vốn không phải hoàng tộc đích hệ, chỉ là một tôn thất bình thường. Hoàn toàn là cơ duyên trùng hợp, bị đẩy lên hoàng vị, lại chưa từng được nhận bất cứ giáo dục quân chủ chính thức nào.



Nhưng hai năm qua các loại ứng đối lại chưa từng sai lầm quá lớn, trong bí mật thật không biết đã dùng bao nhiêu tâm tư. Những ngoại thích, hạ nhân kia của hắn trong quá khứ, rồi cả một số thần tử tiền triều lưu lại hiện giờ, hoặc là nho sinh mới đề bạt lên, phàm có cơ hội, luôn nói hắn nghĩ cách nâng cao hoàng quyền, giúp hắn ra đủ loại chủ ý lãm quyền trên cơ bản vô cùng ngây thơ nực cười.



Mà sau khi người Tần rời khỏi Sở quốc, những động tác nhỏ của cỗ thế lực bên cạnh Hoàng đế này, cũng càng ngày càng nhiều.



Có lẽ chư hầu âm thầm tụ tập, muốn dứt khoát lật đổ hắn, tôn Phương Khinh Trần lên, cũng là bởi vì đã phát hiện dòng chảy ngầm này, không muốn có phiền toái nữa, cho nên quyết định lựa chọn cách mệt một lần mà khỏe cả đời.



Sở Hi Khanh tuổi còn nhỏ, lại vây khốn trong cung, ngày ngày nghe những lời ngu xuẩn lực hấp dẫn cực mạnh này, lại vẫn có thể thanh tỉnh nhìn minh bạch cục diện, không thử bất cứ điều gì không xác đáng, thật là vô cùng hiếm thấy.



Từ sau khi người Tần rút đi, Sở quốc trên dưới vang tiếng hoan hô, hắn lại có thể lập tức ý thức được, thiếu một cỗ lực lượng cường thế như vậy chế hành, mình càng là bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy cơ, cho nên lại tỏ thái độ quyết đoán như thế, để cầu tự bảo vệ.



Phương Khinh Trần thầm than trong lòng.



Hài tử này… kỳ thật… là một nhân tài. Nếu như có thể có cơ duyên tốt, từng được dạy dỗ tốt, có một hai người có thể cậy nhờ tin tưởng, biết đâu…



Phương Khinh Trần than nhẹ, chung quy lắc đầu.