[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 177 : Ta đã vô tâm
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Phương Khinh Trần nhẹ nhàng buông hồ sơ, nói với Triệu Vong Trần: “Vong Trần, ngươi cẩn thận chú ý động thái của đám Lăng Vân cho ta. Rất nhiều chuyện, họ sẽ giấu ta, lại nhất định sẽ không giấu ngươi, chỉ sợ còn muốn tranh thủ sự hợp tác của ngươi. Nếu họ thật muốn âm thầm giở trò mờ ám gì, ngươi nhất định phải thông tin tức cho ta trước tiên.”
Triệu Vong Trần thấp giọng đáp: “Vâng.”
Qua một lúc, gã thoáng thấp thỏm hỏi: “Sư phụ, người đã tỏ rõ tâm ý, chẳng lẽ họ còn làm trái ý người sao? Dù sao họ đều là cấp dưới của người…”
Phương Khinh Trần cười lạnh một tiếng, lười trả lời. Cấp dưới thì thế nào? Họ biết rõ cấp trên này dù thế nào cũng không nhẫn tâm làm thịt hết mọi người, thế cấp trên y đây cho dù không chịu động, họ không sợ hãi gì, chẳng lẽ sẽ không nghĩ chuyện cố tôn sao.
Mà có thể không bị đám gia hỏa kia hoài nghi, tham dự trong quyết sách của họ, còn có thể toàn lực thông tin tức cho mình, vẫn thật sự chỉ có mình Triệu Vong Trần.
Bởi vì chỉ có Phương Khinh Trần mới hiểu được, trong cái gọi là nhân mã Phương hệ, Triệu Vong Trần sợ là người duy nhất, tuyệt đối sẽ không muốn để y làm Hoàng đế.
Triệu Vong Trần do dự một hồi, vẫn nhịn không được, lại hỏi: “Sư phụ cảm thấy họ sắp tới sẽ phát động?”
Phương Khinh Trần rốt cuộc nhịn không được thở dài một tiếng, đưa tay day day trán: “Họ hẳn biết việc này nóng lòng không được, tốt xấu cũng nên chờ một năm hai năm như thế, từ từ sẽ đến. Sợ là sợ có người nhất thời hồ đồ, không thể chờ được, hành sự tùy tiện, thế ta có mưu lược an bài gì, cũng đều chẳng có biện pháp với họ.” Y phất tay, muốn Triệu Vong Trần rời khỏi, lại tự đi cúi đầu xem hồ sơ ghi chép ngôn hành của Hoàng đế trên án, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Ngày hôm sau, thái dương lại mọc từ phía tây. Phương Khinh Trần cần mẫn một cách bất thường, vào triều nghe chính trị.
Cả triều văn võ vui mừng khôn xiết, đến cả Hoàng đế Sở Hi Vanh này, với sự xuất hiện của y, đã biểu đạt đủ sự tôn trọng và hưng phấn. Về phần đạo ý chỉ phong nhất đẳng công kia, có lẽ đám Trác Lăng Vân đã câu thông đủ với Hoàng đế, không còn ai lấy ra nói nữa.
Kỳ thật, mọi người đều nhận định, Phương Khinh Trần bỗng nhiên tích cực nghe chính như vậy, tất là đang chuẩn bị để tương lai cải thiên hoán nhật. Có ai lại tin tưởng, y kỳ thật chỉ đang sợ hãi nếu mình không có mặt, lại có ai sau lưng làm ra chính lệnh thánh chỉ gì khiến y đau đầu, cho nên mới không thể không vào triều để nhìn chằm chằm.
Sau khi bãi triều, y lại vào cung cầu kiến Hoàng đế.
Y muốn vào cung, ai dám ngăn cản. Tới gặp Hoàng đế, mặc lại là bạch y thường phục hay mặc, không hợp quy củ, nhưng ai dám nói y. Ở đây y như vào chỗ không người, vào thẳng cửa cung, đằng kia thái giám thông minh vội vàng chạy đến vài bước, đi báo tin cho Sở Hi Vanh. Tội nghiệp tiểu Hoàng đế này, từ khi vào kinh tới nay, vẫn là lần đầu tiên gặp phải Phương Khinh Trần một mình tiến cung cầu kiến. Vội vàng nhảy dựng lên lao ra nghênh đón. Hắn sợ đi chậm thất lễ với Phương Khinh Trần, lại sợ mình hiện tại một thân trang phục gọn nhẹ này có vẻ không đủ tôn trọng, vừa chạy như bay, vừa để thái giám bên cạnh giúp chỉnh trang mặc đồ. Hiếm có động tác phức tạp độ khó cao như vậy, hắn cuối cùng lại hoàn thành không sai lầm gì.
Chờ khi hắn chạy đến mức phải hơi thở dốc, nghênh tới Phương Khinh Trần, đã là một thân ăn mặc chính trang khá trang trọng túc mục.
Phương Khinh Trần nhìn thiếu niên này nỗ lực khống chế hô hấp, kiềm chế sự khẩn trương, bộ dáng cẩn thận từng li, tuy là lòng dạ sắt đá, chung quy cũng hơi thương hại. Y tiến lên thi lễ, mỉm cười thỉnh an.
Sở Hi Vanh hơi luống cuống, muốn tránh không nhận, lại không dám tránh, ngẩn ra một chút mới thấp thỏm hỏi: “Phương hầu vào cung, chính là có chuyện gì quan trọng.”
Lần này Phương Khinh Trần không quay đầu, không dừng bước, hờ hững đáp một câu, nháy mắt đã đi xa.
Tiểu Hoàng đế ngây ra như phỗng, nhìn bóng dáng y càng lúc càng xa, chợt thấy trong lòng bi thương đau khổ, trong mắt chua xót, lại rơi lệ.
Phương hầu, vì sao ngươi không tin ta.
Ta sẽ không phụ ngươi, sẽ không nghi ngươi, sẽ không kỵ ngươi, sẽ không tổn thương ngươi! Chỉ cần ngươi có thể giúp ta, chỉ cần ngươi đối đãi ta, có thể tốt bằng một nửa ngươi đối đãi thái thượng hoàng…
Ngươi nói những sách sử đó, những cố sự đó, những đế vương đó, những quyền vị nghi kỵ, quân thần nghi nhau đó, ta tin, đều là thật.
Nhưng mà ta biết cho dù tương lai ta sẽ thay đổi, cũng sẽ tuyệt không phụ ngươi.
Phương hầu, ngươi chưa bao giờ biết, trong lòng người Sở quốc, ngươi là truyền kỳ như thế nào, ngươi chưa bao giờ biết, tất cả các thiếu niên hoàng tộc, đều hâm mộ cỡ nào, hướng về cỡ nào, câu chuyện ngươi và thái thượng hoàng quân thần hiểu nhau.
Hết thảy ngươi làm vì y, vì Sở quốc.
Phương hầu, ta chỉ muốn làm một tri kỷ khác của ngươi, một quân chủ đáng để ngươi tin tưởng, đáng để ngươi bỏ ra khác. Ta sẽ không như y, ngốc như vậy, điên cuồng như vậy, vô tri như vậy. Ta đã thấy thế giới ngoài cung, ta đã làm bù nhìn chân chính, ta sẽ không coi thứ quý giá nhất là đương nhiên, ta biết cái gì mới đáng quý trọng, đáng bảo hộ nhất…
Nhưng mà, ngươi tại sao không tin ta?
Phương hầu, vì sao ngươi không chịu cướp đi hết thảy của ta, ngươi vẫn nguyện ý dạy ta, bảo hộ ta, khuyên giải ta, lại chẳng chịu toàn lực giúp ta.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn phía trước, dù rằng bóng dáng phiêu dật một thân bạch y kia, đã không thể tìm kiếm.
Phương hầu, ngươi có phải là… ngươi có phải là thật sự bị thái thượng hoàng, tổn thương quá nặng. Ngươi có phải đã không dám tin tưởng bất cứ ai nữa, ngươi có phải là…có phải là… một mực hận y…
Phương Khinh Trần đã đi xa tít, chẳng nghe được tiếng lòng của hắn. Cho dù nghe được, y vẫn sẽ không dừng bước, sẽ không quay đầu, sẽ không hướng về một thiếu niên khác đang dùng đôi mắt chờ đợi, khốn khổ ngưng nhìn y, vươn tay ra.
Tim Phương Khinh Trần, sớm từ rất nhiều năm trước, đã không còn trong ngực y nữa rồi.
Cung cấm trùng trùng, ra khỏi một cửa cung, vẫn còn một cửa khác. Phương Khinh Trần nhấc chân bước qua một bậc cửa nữa, lại thấy phía trước có một thái giám, đầu mướt mồ hôi chạy đến, xa xa thấy y liền quỳ thụp xuống, thở hổn hển la lớn: “Phương hầu, thái thượng hoàng…”