[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 178 : Cảnh còn người mất
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Thái giám nọ phục trước mặt cách Phương Khinh Trần hai bước, nói năng lộn xộn: “Nô tài… Bọn nô tài chăm sóc không chu đáo, để… để thái thượng hoàng đụng đầu.”
Phương Khinh Trần nhíu mày, bất quá thái giám phục dưới đất, tự nhiên không nhìn thấy sắc mặt y, chỉ ở đó mồ hôi ướt đẫm: “Thái thượng hoàng… Thái thượng hoàng nói chuyện rồi…”
Thân thể Phương Khinh Trần hơi cứng đờ không thể nhìn ra.
“Bọn nô tài vừa đỡ thái thượng hoàng dậy, còn chưa kịp đi gọi Ngự y, thái thượng hoàng đã nói chuyện. Ngài đang gọi Phương hầu, hô là mình hại chết Phương hầu, ngài một mực hỏi, bọn nô tài giấu thi thể Phương hầu đi đâu rồi.”
Thái giám càng nói càng hoảng loạn: “Thái thượng hoàng kêu gào rất hỗn loạn, nhưng thần chí lại không hề giống điên cuồng, chỉ là bất kể bọn nô tài giải thích thế nào, ngài đều không tin Phương hầu chưa chết, ngài vẫn nói, ngài đã hại chết Phương hầu, ngài… ngài không ngừng giãy giụa muốn đi đâm tường đâm cột, bây giờ còn đập vỡ bình hoa bày trong cung, cầm mảnh vỡ đòi cắt mạch cắt cổ… Bọn nô tài sáu bảy người, vẫn hầu như không ngăn được…”
Hắn ngẩng đầu, định cầu hỏi người đệ nhất Sở quốc trên thực tế này, bước tiếp theo họ nên ứng đối như thế nào, trước mắt lại chỉ có trống vắng.
Phương Khinh Trần, sớm đã không thấy tung tích.
Nghe thái giám nói Sở Nhược Hồng đang gọi mình, Phương Khinh Trần liền không nghe nữa, trực tiếp lướt đến Cam Ninh điện.
Mấy tầng cung viện, thoáng cái đã đến, ngoài Cam Ninh cung, vết chân thưa thớt.
Nơi thái thượng hoàng được tôn sùng, nhưng đồng dạng bị giam cầm này, trước nay vẫn là chỗ quạnh quẽ nhất trong hoàng cung.
Trong Cam Ninh cung, tự thành một thế giới, Thái y trú thủ, cung nhân trực luân phiên. Mà ngoài Cam Ninh cung này, vô luận là thị vệ tuần tra hay cung nhân lui tới, trước nay đều chỉ xa xa tránh đi lại chỗ tường cung tịch mịch kia.
Không một người ngoài nghe được dị thanh trong Cam Ninh cung, trừ Phương Khinh Trần.
Y võ công thông huyền, nhĩ lực hơn xa người thường. Bởi vậy còn xa tít ngoài Cam Ninh cung, y đã có thể nghe rõ ràng thanh âm khản đặc thê thảm chói tai tột cùng kia.
“Buông trẫm ra! Các ngươi buông trẫm ra! Ta phải đi tìm Khinh Trần.”
Phương Khinh Trần chân khí chợt đình trệ, như chịu đòn nghiêm trọng, rốt cuộc không thể đề khí, đang bay vút trực tiếp từ không trung ngã xuống, sắc mặt tái nhợt.
Thanh âm điên cuồng mà thê lương kia, khản đặc không lưu loát, gần như không thành tiếng. Song Phương Khinh Trần quá sức quen thuộc thanh âm này, bởi vậy y biết rất *** tường, thanh âm đã đổi giọng, sắc nhọn đến chói tai kia, kỳ thật là thuộc về ai.
Phương Khinh Trần yên lặng nhìn cửa cung phía trước, nhắm mắt, lẳng lặng nghe thanh âm nọ ở bên kia cửa, điên cuồng kêu khóc.
“Thả trẫm ra! Tất cả cút ngay cho trẫm! Các ngươi đã bức ta hại chết Khinh Trần, hiện tại lại đem giấu y, không cho ta đi tìm y? Cút hết! Chỉ có Khinh Trần mới để ý ta, quan tâm ta. Trẫm không cần các ngươi làm ra vẻ giả mù sa mưa… Thả trẫm ra… Trẫm… Trẫm sẽ đem các ngươi.. Toàn gia sao trảm… Thả trẫm ra…”
Thanh âm kia quen thuộc như thế, phảng phất bao nhiêu năm qua, vẫn khắc trong lòng. Chỉ cần nghe một âm tiết, nửa từ, là y có thể biết, là người kia, đang gọi y.
Nhưng thanh âm kia lại xa lạ như thế, ngần ấy năm bầu bạn bên nhau, y lại chưa từng nghe hắn bi thương sợ sệt, gào khóc thê lương như vậy.
Chỉ có một ngày kia… Chỉ có khi y bứt ra trái tim của mình kia, y từng nghe được người nọ kêu khóc như cuồng. Nhưng mà, lại chỉ một chớp mắt.
Phương Khinh Trần đồng dạng cúi đầu cực thong thả, lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn, một lát sau, mới nhẹ nhàng vùng ra một bàn tay bị hắn ôm lấy, cực nhu hòa giúp hắn chậm rãi vuốt gọn mái tóc rối bời ra sau người.
Y vươn năm ngón tay, lần lượt xuyên qua mái tóc đen nhánh của thiếu niên, nhìn từng sợi tóc bạc giữa hỗn loạn kia.
Năm nay, thiếu niên điên cuồng kêu gọi trong lòng y này, mới bất quá hai mốt hai hai tuổi.
Đa tình buồn cười, bạc đầu thiếu niên.
Từng chút một, y vuốt xuôi mái tóc giúp hắn. Từng chút một, băng sương trong mắt y dần dần tan đi.
Sau đó, y ngưng mắt, đánh giá hắn.
Đã qua tuổi nhược quán, thế nhưng vóc người lại vẫn như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Dù cẩm y ngọc thực, linh dược hiếm quý như thế nào nữa, cũng vẫn không bảo dưỡng được, cũng vẫn là thân hình tiều tụy không khoác nổi áo.
Hắn vốn là một thiếu niên tuấn tú, nhưng mà, hiện tại… Sắc mặt vàng vọt gầy rộc, hốc mắt sâu hoắm, thiếu niên phong hoa, không chống nổi vẻ mệt mỏi rã rời kia. Không phải hạ nhân hầu hạ không tận tâm, chỉ là cung vũ hoàng kim này, chẳng thể nào gắn lại chân tâm vỡ nát rơi đầy dưới đất kia.
Trên trán hắn toàn là máu tươi, có mấy chỗ bầm tím, chẳng biết trừ lúc ban đầu không cẩn thận ngã bị thương, còn điên cuồng đâm đầu mấy lần, lại bị bọn hạ nhân lôi kéo ngăn trở như thế nào, mấy vết thương trên cổ hắn, máu chảy không ngừng, chẳng biết trước khi y đến, hắn đã dùng mảnh gốm thô ráp kia, điên cuồng cắt mình bao nhiêu lần.
Hắn hoàn toàn không biết, chỉ ngơ ngác nhìn Phương Khinh Trần, chỉ thì thào gọi tên y từng tiếng.
Cái tên cho dù là điên cuồng, cho dù là si mê, cho dù là quên đi hết thảy, cho dù là đầu óc không biết suy nghĩ nữa, chỉ bằng bản năng, cũng vĩnh viễn ghi khắc, vĩnh viễn kêu gọi kia.
Phương Khinh Trần nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn, giúp hắn lau chùi máu tươi bụi đất trên mặt, cả chiếc khăn tay đều nhuộm đỏ, cũng không thể lau sạch. Phương Khinh Trần tùy tay ném khăn, tiện tay xé ống tay áo trắng như tuyết của mình, một lần nữa lau giúp, từng chút phất đi máu tươi, từng chút lau sạch bụi bặm, từng chút nhìn dung nhan thiếu niên càng rõ ràng, mà vẻ lạnh băng trên mặt Phương Khinh Trần, rốt cuộc dần dà hóa thành ôn nhu.
Người bốn phía ngơ ngác nhìn, đúng là chẳng ai nhớ, lúc này nên đi lấy khăn mặt, múc nước sạch, lấy bộ đồ mới, dâng thuốc tốt.
Giữa y và hắn, tự thành một thế giới. Không ai có gan quấy rầy, không ai có gan quấy nhiễu, thiên địa tĩnh lặng như thế, cung vũ tịch mịch như thế. Vạn dặm hồng trần, chỉ có một thiếu niên vừa mới từ trong mê loạn trở về, kinh ngạc nhìn người duy nhất trên thế gian, quan trọng nhất kia.
Phương Khinh Trần lau rồi lại lau, bạch y dính bùn đất, nhuộm đỏ sẫm, nhưng mà nhiều máu tươi và bụi đất như vậy, luôn lau không xong, lau không hết.
Cuối cùng y lắc đầu từ bỏ, một lần nữa nhìn mặt mày Sở Nhược Hồng, trong mắt dần dần có chút bi và thương, giữa chân mày chậm rãi dâng lên vẻ ôn nhu và buồn bã không ai thấy rõ.
Sau đó y mỉm cười, mặt trời xua sương, mây tan tuyết tiêu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người cơ hồ bị dung hoa sáng chói của người nọ bức không thể nhìn thẳng.
Cực nhạt cực nhạt, thở dài một tiếng, cực nhẹ cực nhẹ, y chỉ nói hai chữ.
“Thôi vậy!”